Quan Môn

Chương 507 : Xỏ Lá

Ngày đăng: 12:47 18/04/20


- Chắc là ông có lịch trình khác ạ.

Diệp Khai đáp.

Lúc này Diệp Khai đã thầm hiểu ra, có lẽ ông Sở hình như nổi máu ganh tỵ, nên đã làm lơ hắn.

Dẫu sao thì đồng chí Phương Hòa cũng đã làm một chuyến rình rang đến Minh Châu, còn Diệp Khai thì lại là nhân vật quan trọng hộ tống đồng chí Phương Hòa suốt chặng đường, chạy qua chạy lại trước ống kính suốt, ông Sở này mắt rất tỏ, lại thường xem tivi, đoán chừng mấy ngày qua cũng chẳng giữ được vẻ mặt dễ coi.

Nghĩ thử thì cũng dễ hiểu thôi, thấy cháu rể mình đi theo đối thủ mà cười cười nói nói, chạy ngang chạy dọc, ai mà chẳng thấy khó chịu.

Có điều chuyện này, Diệp Khai cùng ngại nói với Sở Vân Tùng, vốn là vì vấn đề của chính hắn, ông già giở chứng một chút thì cũng chẳng có gì lạ.

Sở Vân Tùng cũng là người thông minh, lập tức nghĩ đến vấn đề này, liền cười:

- Thế à, cháu vào trong thư phòng ta ngồi đã.

Diệp Khai đáp lời, rồi theo Sở Vân Tùng vào trong thư phòng.

Ngồi xuống ghế, liền có phục vụ mang trà đến.

- Uống ngụm trà đi, đây là trà Đại Hồng Bào thượng hàng vừa về đó, khó kiếm lắm.

Sở Vân Tùng nhấc tách trà lên, nói với Diệp Khai.

- Vừa rồi cháu ngồi bên ngoài không biết làm gì, bèn uống hết bốn ấm trà rồi, nếu uống nữa cháu biến thành con cóc mất thôi.

Diệp Khai chỉ vào bụng mình, cười mếu máo.

- Ha ha.

Sở Vân Tùng bật cười, chỉ vào Diệp Khai mà nói:

- Ai bảo làm gì, không có việc gì làm thì bảo ông Phương đi Minh Châu thị sát, còn hộ giá nguyên hành trình, ra dáng vệ sĩ lắm, ông không giận mới lạ đó!

- Đấy là việc cần phải làm, vả lại cháu còn kiêm nhiệm công việc của cục trung cảnh...
Trong thư phong chỉ còn lại ông Sở, Sở Vân Tùng và Diệp Khai.

- Ngồi xuống nói chuyện đi. – Ông Sở khoát tay – Ngồi xuống, ngồi xuống.

- Cháu xin đứng vậy, cháu là hậu bối, hai người nói chuyện, đâu có phần cho cháu ngồi ạ.

Diệp Khai tỏ ý.

Ông Sở hừ một tiếng:

- Cậu tưởng tôi sợ cậu mệnh à? Tôi ghét mấy cậu đứng cao quá, tôi phải ngửa cổ ra mà nhìn sắc mặt mấy cậu thôi.

- Hì hì, nếu đã vậy thì cháu xin ngồi ạ.

Diệp Khai nói rồi ngồi phắt xuống sàn nhà.

- Ủa? Sao lại ngồi dưới đất? – Ông Sở ngạc nhiên hỏi – Thói xấu này của cậu là sao đây?

- Cháu ngồi dưới sàn thế này, chẳng phải tiện cho ông nhìn xuống sao ạ.

Diệp Khai cười hề hề.

- Đồ xỏ lá nhà cậu... cháu tôi gặp phải cậu, coi như hết cứu nổi rồi...

Ông Sở lắc đầu cười mếu.

- Thôi thì cậu thích ngồi sao thì cứ ngồi vậy đi.

Sở Vân Tùng nghe thế, bèn cười theo ngồ ngộ, có điều ông cũng đã nhìn ra ông già Sở cố tình xỏ lá gay gắt, chính là để làm cho bầu không khí vui vẻ hơn một chút, rất rõ ràng là Diệp Khai không mong bị ông Diệp giáo huấn một trận một cách bị động, nên bèn dày mặt bày trò này.

Nói thế nào thì, Diệp Khai hãy còn trẻ, chưa đầy hai mươi tuổi, trước mặt ông Sở bảy, tám mươi tuổi mà hoàn toàn không có ý nghĩ lo sợ rằng làm vậy có ảnh hưởng không tốt không.