Quan Môn

Chương 508 : Dụng Tâm Hiểm Ác

Ngày đăng: 12:47 18/04/20


Sở Vân Tùng thì lại muốn giáo huấn Diệp Khai hai câu, có điều về việc ông Sở mặc kệ ông Cố ra tay cướp mất vị trí của Diệp Khai, ông cũng nghĩ không hiểu nổi, nên thôi không lên tiếng nữa, cứ ngồi một bên xem một già một trẻ đấu pháp.

- Cháu thấy, mình vẫn nên tôn trọng ý kiến của ông.

Diệp Khai đột nhiên đứng dậy, ngồi chỉnh tề vào chiếc ghế salon đối diện ông Sở.

Hai bố con ông Sở và Sở Vân Tùng liếc nhìn nhau, liền phát hiện ánh mắt đối phương đều tỏ vẻ bất lực.

Đối phó với một tên Diệp Khai chơi bài không theo luật này, mà lại còn là một hậu bối, hai bố con họ thật sự chẳng có cách hay nào có thể dễ dàng hàng phục hắn được.

- Ôi, bị cậu quấy nhiễu thế này, tôi cũng quên luôn lý do tôi vào đây rồi.

Ông Diệp vỗ trán rầu rĩ.

Người già tuổi cao, trí nhớ ắt bị ảnh hưởng đôi chút, có thể chuyện vừa mới nói đây thôi, chớp mắt đã quên sạch sẽ, chuyện như vậy rất bình thường.

Chỉ có điều, thói quen này của người bình thường khó mà áp dụng ở nhân vật như ông Sở, chỉ cần là chuyện ông quan tâm, thì tuyệt đối không thể đột nhiên quên mất do Diệp Khai quấy rối được.

Diệp Khai cũng không bóc mẽ, chỉ ngồi đó mà cười, nhìn ông Sở diễn kịch.

Quả nhiên, ông Sở nhận thấy chẳng ai diễn cùng, liền bực dọc, vỗ lên tay vịn xe lăn:

- À, nhớ ra rồi, là chuyện liên quan đến cái cậu Hồ Hán đó. Diệp Khai, cậu biết tại sao ông Cố phải bất chấp việc đắc tối với rất nhiều người, để đề Hồ Hán lên thay vị trí của cậu không?

- À, tại sao vậy ạ?

Diệp Khai nghe vậy, liền ngớ người ra.

Về chuyện này, hắn thực sự lấy làm nghi ngờ, ông Cố tuy mức độ ảnh hưởng có thấp một chút, nhưng chiếu cố một cán bộ cấp phó sở thì vẫn dư sức được, kể cả có chiếu cố một cán bộ cấp phó tỉnh, vấn đề cũng không lớn, nhưng tại sao cứ phải gây khó dễ với nhà họ Diệp hắn?

Chuyện này, thực sự kỳ lạ thấy rõ.

- Ngày trước, tôi có nợ ông Cố một món nợ ân tình không lớn cũng chẳng nhỏ.

Ông Sở đột nhiên chuyển chủ đề, khiến Diệp Khai thấy vô cùng sầu não.

- Do đó lúc ông Cố tìm đến tôi, tôi không thể không nể mặt ông ấy được.

Diệp Khai nghe xong những lời này của ông Sở, mới hiểu ra đôi phần.

Thế hệ của ông, quan hệ qua lại tương đối nhiều, chuyện nợ ơn nhau cũng không tránh khỏi được.

Nhưng người đã già rồi, điều đau đáu trong lòng nhất chính là không thể đền ơn được.
- Đầu tư đến mấy trăm triệu lận.

Diệp Khai nhảy dựng lên, cười bảo:

- Ha ha, nếu cháu mà không để lại đường rút nào, thì chẳng phải quá ngốc hay sao? Hai người cũng đâu yên tâm cho Sở đại tiểu thư đi theo cháu mà? Ông, bác Sở, cháu đi trước đây.

- Cháu đi đâu vậy? Chuyện của Hồ Hán định làm thế nào? – Sở Tùng Vân hỏi.

- Hì hì, dĩ nhiên là ăn đồ của cháu thì phải nôn ra cho cháu, lấy đồ của cháu thì phải trả lại cho cháu thôi...

Diệp Khai cười tạm biệt.

- Hề, tên nhóc này quái thật, e là ông Cố tiền mất tật mang rồi.

Sau khi Diệp Khai đi khỏi, ông Sở quay lại bảo với Sở Vân Tùng.

Quốc khánh vừa qua, Trung tổ bộ đã thông báo Diệp Khai lên thủ đô.

Trung tổ bộ bắt đầu hành động, chứng minh rằng chuyện Diệp Khai được điều động đã đến thời điểm then chốt, nếu không có gì bất trắc, chuyện này xem như đã được dàn xong.

Theo lý thường mà nói, dù cho Diệp Khai có thăng thêm một cấp, cũng chỉ là cán bộ cấp chính sở thôi, nói thế nào cũng chẳng đến lượt Trung tổ bộ bận tâm chuyện điều động công tác của hắn, chỉ là tình hình của hắn có hơi đặc biệt, chỉ là bản chất khu Thánh Vương Tân lại là một nơi đặc biệt, do đó, Trung tổ bộ ra mặt quan tâm công tác của Diệp Khai chút đỉnh cũng hợp lẽ.

Lúc sáng sớm trời hơi râm, dự báo nói có thể sẽ có mưa nhỏ đến mưa vừa.

Diệp Khai đến tòa nhà Trung tổ bộ đúng giờ, đó là một tòa nhà màu xám đậm, không cao, nóc nhà giả cổ, có cảm giác Trung Tây kết hợp.

Tiến vào trong, đăng ký xong, hắn ngồi trên chiếc ghế trường kỷ chờ lãnh đạo gọi.

Nơi thủ đô này, chẳng bao giờ thiếu những cán bộ đi đi về về.

Trên sàn nhà cẩm thạch, hình như mỗi phút mỗi giây đều có tiếng lạch cạch, từ điểm khác biệt của những tiếng động này, có thể nghe ra được, đó là người thuộc tòa nhà này hay là người bên ngoài đến làm việc, là lãnh đạo cấp cao, hay là cán bộ chức vị thấp.

Phần đông những lãnh đạo địa vị tương đối cao, lúc đi thì khá ung dung, hơn nữa tiếng động tương đối lớn, còn các cán bộ cấp thấp hơn, thì bước chân dồn dập, tiếng động cũng nhỏ hơn, rất rõ ràng một kiểu thì hùng hổ còn một kiểu thì chập chững, từ đó có thể nhìn ra được, khác biệt về tâm lý giữa bọn họ rất lớn.

- Cậu nhóc, đến để giữ chỗ cho lãnh đạo hả?

Diệp Khai đang nghiền ngẫm chuyện hôm nay, chợt nghe bên cạnh có người hỏi mình.