Quan Môn
Chương 518 : Đúng Là Hung Hăng Càn Quấy Tới Cực Điểm
Ngày đăng: 12:47 18/04/20
Sáng ngày thứ hai Diệp Khai cùng bọn người Lý Thắng sau khi ăn cơm xong, đi tới, ý định đi đường dạo chơi thì phát hiện một chuyện phi thường khó chịu.
- Khốn kiếp! Xe của tôi đâu?
Diệp Nhị thiếu gia nhìn qua bãi đỗ xe trống trơn, lập tức giận tím mặt.
Lái xe Lý Thắng cùng hai cảnh vệ nhìn nhau, không nghĩ tới ở trong loại khách sạn lớn thế này còn bị người ta trộm xe, xã hội trị an ở Long Thành này thực sự không được tốt mà.
- Lãnh đạo, có báo động không?
Lý Thắng hỏi.
Xảy ra chuyện này đương nhiên phải báo động rồi, xe của tân nhiệm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố đậu ở trong khách sạn nổi danh nhất bị người ta trộm đi, loại chuyện này nếu truyền đi thì thật sự biến thành trò cười trong quan trường mà.
Hơn nữa bởi vì chuyện này xảy ra cho nên trị an ở Long Thành sẽ sinh ra biến hóa long trời lở đất.
- Trên xe có tài liệu trọng yếu nào không?
Diệp Khai lúc này đã tỉnh táo lại, hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Chuyện này xảy ra thật sự quá kỳ quái, lẽ ra trong bãi đỗ xe của khách sạn lớn sẽ không có chuyện mất mát, nhưng mà chính nơi này lại xảy ra vấn đề, chuyện này bản thân nó rất đáng cân nhắc.
Mà Diệp Khai mới tới Long Thành, cũng không hy vọng vì chuyện này mà dọa một đám người sợ hãi như chim sợ cành cong.
- Không có gì quan trọng cả, nhưng mà phía sau xe có một ít rượu đặc biệt.
Lý Thắng trả lời.
Mặc dù nói rượu đặc biệt này hơi đáng tiền một chút, nhưng đối với Diệp Khai mà nói nó không là cái gì, loại vật này hắn muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, cho dù là cung cấp đặc biệt cũng là đối với người thường mà thôi, thử nghĩ từ lãnh đạo ngoài phó tỉnh bộ ở kinh thành đứng trên vạn người trở lên, muốn những thứ này với bọn họ chỉ là chuyện nhỏ.
Tình huống trong nước hiện giờ hơi kỳ quái, trên thực tế cả nước công lại thì lãnh đạo chính bộ đang tại chức tới nghỉ hưu cũng không tới bốn trăm người, nhưng mà cấp phó tỉnh bộ thì tại chức, về hưu lại nhiều hơn. Đãi ngộ hưởng thụ của cấp phó tỉnh bộ trở lên thì rất lớn. Cho nên cũng hình thành một quần thể hơi đặc thù, tạo thành nguồn cung đặc biệt cho quần thể này.
Đãi ngộ của bộ trưởng cùng phó bộ trưởng đang tại nhiệm chênh lệch không lớn, nhưng sau khi về hưu sẽ có khác biệt rõ ràng.
Căn cứ vào ngành mà họ công tác và các quy định luật lệ sau khi về hưu, đối với cán bộ cấp chính phó bộ về hưu là phân phối 1:1.
Nhưng mà đãi ngộ của phó bộ trưởng về hưu sẽ có phân biệt. Sau khi về hưu bộ thì không còn bao nhiêu đãi ngộ đặc biệt. Nhưng sẽ được bảo đảm dùng xe. Bộ trưởng về hưu thì còn có thư ký chuyên trách, phó bộ trưởng thì không xứng có thư ký, nhưng nếu như sau khi về hưu vẫn còn phải học một chút để kiêm chức. Hoàn thành chuyện này mới được phân phối thư ký.
Ngoài ra một ít cán bộ cấp phó có uy tín cao thì đơn vị sẽ an bài người phục vụ cho người đó, nhưng cũng chỉ được vài năm mà thôi, về sau sẽ không có thư ký.
Trong rất nhiều lãnh đạo thường xuyên sẽ xuất hiện "Đãi ngộ cấp bộ trưởng", "Đãi ngộ cấp phó bộ trưởng". Ý nghĩa này rất ít người đạt tới, bọn họ đều hưởng đãi ngộ này.
Đề cao đãi ngộ hưởng thụ là một chính sách dành cho các người về hưu, có thể là đãi ngộ tổng hợp. Cũng có thể là đãi ngộ chính trị, đãi ngộ sinh hoạt, đãi ngộ chữa bệnh vân vân.
Không sai biệt lắm vào mười năm trước ngay cả các cán bộ cấp thấp ở trung ương cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp phó bộ, hoặc là đãi ngộ chữa bệnh cấp phó bộ.
Diệp Khai nhớ rõ chính sách này có từ lâu rồi, tháng 7 năm 1937 dành cho các người tham gia cách mạng trước ngày 7 tháng 6 sẽ được hưởng hưu trí, cán bộ hưu trí cấp phó cục có thể đề cao hưởng thụ thành đãi ngộ chữa bệnh cấp bộ trưởng.
Tiểu nhị có chút kỳ quái mà hỏi thăm.
Lý Thắng nói là dân bản địa Long Thành này, tiểu nhị tự nhiên không xem hắn là người ngoài, cho nên nghe hắn hỏi như vậy cũng có một ít hiếu kỳ, thân là người địa phương không biết Tam Mã Hổ đúng là chuyện ngoài ý muốn.
- Mấy năm nay đi ra ngoài công tác, cho nên không rõ tình huống ở quê nhà.
Lý Thắng nói ra.
- Nhất Đinh nhị Vĩ Tào tám Béo tứ Mao Quải ngũ Lục hòa thượng.
Tiểu nhị nói ra:
- Đây chính là nói mấy vị lão đại hắc đạo trên đường phố Long Thành này, nhưng mà sau khi Tam Mã Hổ quật khởi thì đã đè những tên tuổi này xuống.
Tiểu nhị còn muốn nói gì nữa, lão bản đã hô lên.
- Tiểu Lục tử, chào hỏi khách khứa.
Nhưng lại có khách tới nên phục vụ ứng một tiếng, đã chạy đi chiêu đãi khách nhân.
- Ăn đi, lát nữa đi điều tra chuyện của Tam Mã Hổ.
Diệp Khai cũng không nói thêm cái gì, đã tìm được mục tiêu thì hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy, muộn vài ngày tìm hắn tính sổ cũng không quan trọng.
Chuyện nên làm là đi tiếp nhiệm, sau đó lại đi an bài chuyện này.
Sau khi ăn xong điểm tâm thì Diệp Khai gọi điện đưa tin với cán bộ tỉnh ủy, nói mình đã đến.
Mười giờ rưỡi Diệp Khai đi vào tỉnh ủy.
Bổ trưởng tổ chức tỉnh ủy Lưu Nhất Sơn tự mình tiếp kiến Diệp Khai, bày ra tư thế coi trọng.
- Đồng chí Diệp Khai thật vất vả, một đường từ kinh thành chạy tới đây có lẽ nghỉ ngơi không tốt lắm.
Lưu Nhất Sơn nắm tya của Diệp Khai nói ra.
Đối với chuyện cấp trên đột nhiên quyết định điều Diệp Khai đến Hà Đông công tác, đảm nhiệm chức bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố Long Thành, các quan to mặt lớn trong tỉnh cũng cảm thấy khó hiểu, nhất là sau khi xem lý lịch của Diệp Khai thì cảm thấy không tưởng tượng nổi, mười chín tuổi đã làm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, hơn nữa còn là cán bộ cấp chính sảnh, đây quả thực là chuyện không hợp thói thường.
- Vất vả thì không nói, đoạn thời gian này bôn ba đã quen rồi.
Diệp Khai trả lời thì bốn bề yên tĩnh, nhưng Lưu Nhất Sơn nghe xong thì cảm thấy có chút ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ vị Diệp bí thư này quả nhiên không phải người bình thường, nếu là người trẻ tuổi mười chín tuổi bình thường thì đoán chừng không có lạnh nhạt như thế
Nhưng mà Diệp Khai cũng không nói quàng, trên thực tế hắn gần đây đã hơn một năm qua không phải xuất ngoại thì đi từ kinh thành tới Minh Châu, đồng thời còn phải gánh vách vấn đề trao đổi thế lực của lão Diệp gia an bài cho hắn, đúng là vô cùng bận rộn.