Quan Môn

Chương 517 : Long Thành Tứ Phách

Ngày đăng: 12:47 18/04/20


-Nhưng lần này đúng là gặp phải một xe không chở quá tải trọng, lái xe đang lí luận với cảnh sát: 

- Cái xe không của tôi thì quá tải như thế nào?

- Xe tỉnh ngoài anh vênh váo cái gì? Nói xe anh quá tải là quá tải, có tin tôi cho anh thêm vài lỗi nữa không? 

Cảnh sát giao thông ngang ngược, lấy đèn pin soi loạn trên xe. 

Lái xe rất tức giận mắng mấy câu cuối cùng cũng chẳng nói được gì, lại cũng sợ cảnh sát kiếm bệnh mãi cũng ra thêm lỗi gì, cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn nộp phạt 200 đồng rồi lái xe đi.

Thái độ của cảnh sát giao thông cũng tốt, không động chân động tay cũng không nói nhiều, dù sao thì cũng là anh không nộp phạt thì đừng có lái xe đi, việc gì cũng vì mục tiêu thu được tiền phạt, những việc khác không rảnh mà để ý. 

Cũng tới lúc xe của Diệp Khai đi tới, cảnh sát giao thông nhìn qua biển số xe không nói gì mà cho đi luôn.

- Đây là xe gì? Xem chừng có vẻ rất ngầu.

Những lái xe khác nhìn thấy xe của Diệp Khai bắt đầu bàn tán xôn xao.

Trong đó một người hiểu biết noi: 

- Biển xe của cán bộ ngươi nói có vênh không?

Sau khi rời khỏi đây, Diệp Khai liền nói: 

- Quản lý của Hà Đông quả thực rất có vấn đề, phạt tiền trên đường không kiêng nể, theo dạng này ai còn muốn tới đây phát triển? Đám người trong tỉnh này không biết đang làm cái trò gì, không có ai hiểu bên này, chẳng trách Trung ương có ý kiến với bọn họ lớn như vậy.

- Trong tỉnh có cách suy nghĩ của họ.

Lý Thắng nói, quê hắn chính là ở Long Thành, Lý Thắng cũng nói tiếng địa phương, có thể coi là người bản địa, đây là lý do Diệp Khai cố tình chọn hắn làm lái xe. 

- Mỗi ngày có không biết bao nhiêu than bị bọn họ chở đi, bản thân không được chút lợi lộc gì, còn bị ngành công nghiệp khai khoáng làm hỏng môi trường, trong cả tỉnh đầy khí mù mịt, môi trường như vậy làm sao người ta có thể phát triển kinh tế? Ban đầu có rất nhiều doanh nghiệp lớn đều dần chuyển ra ngoài. Đã vậy cũng phải tìm địa phương để phát tiết nên loạn phạt trên đường quốc lộ cũng không ai ngăn cản.

Diệp Khai sau khi nghe xong khẽ gật gật đầu, ông cảm thấy lời Lý Thắng cũng có chút đạo lý, nhưng nói từ trên xuống thì lý do này hiển nhiên không phải là chính, số lượng đơn phạt dù là lớn nhưng đối với toàn tỉnh mà nói cũng không có ý nghĩa gì. 

Trên thực tế, số tiền phạt này phần lớn đều rơi vào túi cá nhân, nộp vào ngân sách chỉ là một phần rất ít.

Dù là đã vào đến thành phố nhưng còn cách khách sạn vẫn còn một đoạn đường, còn lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ mới coi là tới, đấy là còn nhờ Lý Thắng là người địa phương nên quen đường.

Nói đến lượng xe trên đường cũng không phải rất nhiều, đặc biệt là đường chính ở Long Thành rất tốt, đường lại rộng rãi, xe vừa đi vào thành phố tốc độ đã tăng rất nhanh.

9 giờ tối, Diệp Khai cuối cùng đã tới khách sạn, sau khi làm thủ tục nhận phòng cũng đã gần mười giờ.

- Ăn cơm trước đã, sau khi ăn thì nghỉ sớm đi, ngày mai mọi người đi ra ngoài đi dạo. 

Diệp Khai nói với ba người.
Mắt kiếng gọng vàng mang theo người lái xe rời đi.

Mặt trắng Dương Mao cùng mặt đỏ Bưu Tử nhìn qua hai chiếc xe này, cảm thấy không đáng tin cậy, cũng nhao nhao rời đi, còn lại đầu trọc Hổ ca và mấy thủ hạ của hắn, mọi người tốn vài phút cũng nạy được cửa xe Hãn Mã, bứt đứt dây ổ khóa và nổ máy, lái xe nhanh như chớp chạy ra khỏi nơi này.

Ước chừng nửa giờ sau mặt trắng Dương Mao và mắt kiếng gọng vàng tụ hợp tại hướng đông bắc.

- Quân sư, vẫn là mày kỹ thuật cao, đầu trọc tự nhận mình là đổ thần, không nghĩ tới lại bị mày lợi dụng sơ hở.

- Lực chú ý của chúng đều tập trung lên người của tao, buồn cười ah.

- Hắc, Tam Mã Hổ quá xúc động rồi, đã thắng hơn phân nửa còn sính anh hùng một ván định giang sơn nữa chứ, không phải muốn chết thì là cái gì?

Mắt kiếng gọng vàng quân sư cười nói.

- Loại người này quá cuồng vọng, tự nhiên không có kết cục tốt, chúng ta giả vờ một đêm cuối cùng cũng có thể chơi chết bọn chúng rồi.

- Chỉ sợ bọn chúng sau này đổi ý đi gây phiền toái.

Mặt trắng Dương Mao nói ra.

Hắn cùng quân sư mắt kiếng gọng vàng đã sớm thương lượng tốt với nhau, sau khi có được địa bàn thì hai nhà cùng phát triển, nhưng mà đã làm thành như vậy không chừng đầu trọc Tam Mã Hổ quá mức cuồn vọng, tiểu tử này nhất định là muốn trả thù.

- Sợ hắn cái rắm, hiện tại hắn chọc phiền toái lớn rồi.

Mắt kiếng gọng vàng cười nhạo nói ra.

- Hắn dám lấy trộm hai chiếc xe kia, tao không đỏ mắt sao? Đây chính chính là xe nhập khẩu bị kiểm tra gắt gao nhất đấy, lại là xe của bộ tổng tham mưu!

- Ti...

Mặt trắng Dương Mao nghe xong lập tức hít một hơi khí lạnh, trong lòng tự nhủ đầu trọc Tam Mã Hổ thật sự bị sao quả tạ chiếu vào người rồi.

Rõ ràng dám trộm xe của bộ tổng tham mưu, làm chuyện này chẳng phải chán sống sao?

- Ngươi nói nếu chúng ta đem chuyện Tam Mã Hổ trộm xe nói ra ngoài thì kết quả sẽ như thế nào?

Mắt kiếng gọng vàng cười âm hiểm nói ra.

- Cao, quả nhiên là cao ah! Không hổ là quân sư!

Mặt trắng Dương Mao nghe xong liền giơ ngón cái lên.

Trong lòng của hắn hiện giờ rất rung động, trách không được quân sư lại thờ ơ với hai chiếc xe như vậy, thì ra không phải hắn không biết hàng, mà là hắn quá biết hàng, biết rõ cái gì không nên đụng vào, trộm xe cho quân đội, hơn nữa còn là xe của bộ tổng tham mưu, đây chẳng phải là chuyện tìm chết hay sao?