Quan Môn
Chương 572 : Lãnh Đạo Sẽ Không Tới
Ngày đăng: 12:47 18/04/20
Diệp Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen, áo khoác bằng da đang cùng một nam nhân khoảng ba mươi tuổi có chút râu đang chậm rãi đi vào.
Cô gái mặc áo khoác da sau khi đi vào, liền cởi áo đặt bên cạnh sau đó thật tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Khai.
- Bùi tổng?
Diệp Khai sững sờ, không nghĩ ra Bùi Quân Thu cũng đã tới.
Bộ quần áo bó sát màu đen càng thêm nổi bật cho dang người gợi cảm, hoàn mỹ của Bùi Quân Thu, Diệp Khai nhìn thoáng qua, trong lòng càng thêm rạo rực, thế thể thấy được “lực sát thương” của nó lớn tới chừng nào.
Chỉ là tình ý tràn ngập trong mắt cô nàng, làm cho Diệp Khai nhìn thôi cũng có chút không chịu nổi.
Nhẩm tính lại, cũng tới mấy tháng rồi Diệp Khai chưa được ngồi cùng một chỗ với Bùi Quân Thu, khó trách trong lòng cô có chút khó chịu, nói chuyện cũng hơi nồng vị dấm chua.
Quan hệ giữa Bùi Quân Thu với Diệp Khai cũng thật hơi mập mơ, tuy rằng cả hai cùng chưa nói rõ, nhưng khi ở cùng nhau lại luôn có cảm giác khó nói thành lời, hoàn toàn không giống với cảm giác khi ở cùng người bình thường.
Hồ Tu Nam cũng cười, ngồi xuống. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng khá trầm ổn, có lẽ cũng là do hắn nhiều tuổi hơn một chút.
Đàn ông hơn ba mươi tuổi thì tính tình cũng đã sớm ổn định hơn, không thể còn khiêu thoát, nhanh nhẹ, phóng khoáng giống như Diệp Khai nữa.
- Lão Nhị, vị này chính là Minh công tử nhà Minh Chí Thăng. Minh công tử có bố là Phó bộ trưởng Bộ Điện lực Minh Khải Lễ.
Diệp Kiến Hoan dẫn Diệp Khai tới gặp Hồ Tu Nam.
Hồ Tu Nam ngược lại lại tỏ ra vô cùng khách khí, cười nói với Diệp Khai:
- Nghe nói Bí thư Diệp thiếu niên anh hùng từ lâu lắm rồi, hôm nay vừa gặp được quả đúng là được mở rộng tầm mắt mà. Hai mươi tuổi làm cán bộ cấp Trưởng ban, thật sự là không thể tìm ra được người thứ hai như thế đâu. Chả trách ông nội tôi suốt ngày thao thao bất tuyệt, nói là Diệp lão gia dạy bảo con cháu thật giỏi, nhìn xem cậu cả họ Diệp cùng Bí thư Diệp là thấy.
- Minh công tử khách khí rồi.
Diệp Khai cũng ứng đối lại một hai câu:
- Tất cả mọi người đêu là người trong giới, vừa gặp như đã quen. Hôm nay lại có dịp ở cùng với nhau thì đúng là duyên phận, nào, uống rượu, uống đi.
Nói tới, hệ thống Giao thông cùng Điện lực là hai ban ngành có ảnh hưởng rất lớn tới nhau.
Dù sao mọi người cũng có mối quan hệ cạnh tranh, người ta mạnh, thì anh liều yếu đi. Mặc dù là cạnh tranh ở trong nội bộ lãnh đạo các cấp, một đồng liêu quá mức chói mắt xuất hiện bên cạnh anh thì anh cũng phải chịu một áp lực cực lớn.
Cho nên, con đường cao tốc này của tỉnh Hà Đông không dễ dàng được xây dựng rồi.
Nhưng là hồi nãy nghe Tào Kiếm Phi nói một câu rất thú vị, đó chính là nguyên nhân của lực cản lại không phải là vì dự toán báo cáo của tỉnh Hà Đông quá cao, mà lại là vì chi phí thấp.
Bùi Quân Thu không hiểu ý của những lời này là vì cô không phải là người trong giới quan trường, cũng không nhận biết được một số quy tắc ngầm trong giới quan trường.
Dự toán cao thì đám cán bộ cấp cao bên trên còn có thể chen chấn kiếm một chén canh trong đó, ích lợi của mọi người đều là đồng đều chia nhau. Cho nên mỗi khi có hạng mục đầu tư với số vốn cao thì tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn. Vì đó chính là cơ hội tốt để kiếm tiền rồi, mặc dù là bản thân anh không thu nhận hối lội, cũng hoàn toàn có thể để cho anh em họ hàng, cô dì chú bác gì đó nhân cơ hội này mà hưởng chút lộc lá. Chỉ cần tùy ý thực hiện một công trì thì nhất định tiền bạc chảy tràn xuống tay.
“ Vàng cầu, bạc đường” chính là câu nói của giới kiến trúc, xây dựng cầu chính là hạng mục có phí tổn khó làm rõ nhất, tiếp theo chính là sửa đường rồi. Còn về hạng mục làm đường bình thường chính là công trình có lợi nhuận ít nhất. Qua bao nhiêu tầng chuyển từ trên xuống, cuối cùng số vốn có thể dùng để vào công trình thật sự đúng là rất ít. Cho nên đây mới là chân lý đưa ra dự án kiến trúc thật sự, ngành xây dựng cơ bản là một lỗ thủng đen ngòm, bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Nhưng tỉnh Hà Đông này hết lần này tới lần khác lại hạ thấp số vốn đầu tư xuống, thế mới làm xảy ra vấn đề.
Ít nhất trưởng phòng ban ngành sẽ hỏi: anh dự toán kinh phí thấp như thế, thế chúng tôi biết ăn cái gì đây?
Mà mặt khác, xây dựng đường cao tốc, các tỉnh lân cận cũng sẽ oán than dậy trời, tỉnh Hà Đông của các người hiếm khi được tu sửa, lại báo cáo dự toán kinh phí thấp như thế, các người bảo đám lãnh đạo luôn đưa dự toán cao lên như chúng tôi làm sao chịu nổi chứ?
Cho nên, từ những điều đó cho thấy, khả năng Bí thư Nhạc Sơn đưa ra quyết định này đúng là sai lầm rồi. Tuy rằng ông ta muốn bỏ một số tiền nhỏ để gây dựng đại sự, làm tốt công việc, giảm bớt gánh nặng của dân chúng. Nhưng như thế lại không đế ý tới cảm nhận của đám quan liêu khác.
- Bí thư Nhạc Sơn, con người này thế thì thật hơi quá rồi, không chịu hiểu lòng người khác mà.
Diệp Khai lắc đầu nói.
Nếu như đổi lại là những lão cáo già khác ở chốn quan trường thì đã sớm tìm cách cho thông thuận chuyện này, cũng chẳng gặp nhiều trắc trở như thế.
- Con người này cũng chẳng hòa hợp với mọi người cho lắm. Minh Chí Thăng nhiều tuổi hơn một chút, cũng khá thông thuộc với mấy chuyện ở Bắc Kinh, trước kia đảm nhiệm chức vụ ở bộ ủy Bắc Kinh, ông ta đã không hòa hợp cho lắm, chỉ là công tác của bộ ủy cũng khá đơn giản, những người cần liên hệ cũng không ít, nhưng lại đa phần ở địa ví khá cao cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hiện tại tới địa phương công tác lại vẫn giữ phong cách như thế thì đúng là hơi lỗi thời rồi.
Lúc này đây tỉnh Hà Đông muốn tu sửa đường cao tốc bị cấp bộ gác lại đương nhiên là có nguyên nhân. Nhưng mặc kệ là ở phương diện nào thì Bí thư Nhạc Sơn làm việc cũng chưa khéo léo đưa đẩy cũng là một nguyên nhân chính.
- Còn có một nguyên nhân nữa, chính là dự án đường cao tốc này của tỉnh Hà Đông này toàn bộ khoảng chừng 140 km, dự định vốn đầu tư vào chừng ba tỷ. Trong đó khoảng chừng môt phần tư số tài chính là mượn của ngân hàng.