Quan Môn
Chương 573 : Muốn Dựa Thế
Ngày đăng: 12:47 18/04/20
Tào Kiếm Phi nói:
- Chuyện này cũng là chuyện trước kia chưa từng có, cho nên ý kiến từ nhiều phía cũng trài chiều nhau, có ủng hộ, cũng có phản đối.
Diệp Khai nghe xong, gật đầu nói:
- Ừ, cho vay tiền để sửa đường, thu phí để hoàn trả lại, chuyện này hình như cũng chẳng phải là vấn đề gì mà.
Theo như kinh nghiệm sau này của hắn thì chuyện cho vay tiền làm vốn sửa đường thì là chuyện rất phổ biến. Đường cao tốc vốn là mảng mang lại món lợi kếch sù, một con đường có vốn khoảng chừng trên duwois ba tỷ có thể sinh sôi ra khoảng gần trăm triệu. Mà căn cứ theo cách làm phổ biến hiện tại thì ít nhất phải thi phí chừng ngoài hai mươi năm thì mới có thể dừng thu phí.
Rất hiển nhiên, đường cao tốc giống như con gà mái biết để trứng vàng, ai ai cũng sẽ đỏ mắt thèm thuồng.
Đương nhiên, nếu là sửa cầu thì món lợi nhuận thu phí này sẽ càng cao hơn nữa.
Một con cầu bắc ngang sông giá trị khaorng chừng hai trăm triệu thì chỉ kim ngạch thu phí hàng năm cũng xấp xỉ con số này rồi. Rồi thu nhập hàng năm sau đó đều nhân lên.
- Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Diệp Khai suy nghĩ một chốc, cảm giác mình mà đi tìm hiểu thêm về chuyện này, không chỉ mang tiếng là tự nhiên xông ra ôm rơm nặng bụng, mà có khả năng còn chọc vào đống phiền toái lớn, được không bù mất, cho nên dứt khoát mặc kệ chuyện này.
Thật ra mà nói, những chuyện như sửa đường, làm dường, mặc dù nói là tạo phúc cho một phương, nhưng số vốn bỏ vào quá lớn, hơn nữa quá trình kinh phí chuyển xuống cũng rất dễ chịu ảnh hưởng của đủ loại chính sách. Cho nên trong những trường hợp bình thường thì nguồn tài chính tư nhân cũng khó đồng ý đầu tư vào trong đó.
Tuy rằng nói Diệp Khai đoán chừng thì chỉ tầm năm năm nữa là có thể thu nhập số vốn đầut ư, sau đó chính là lợi nhuận. Nhưng trong lúc này cũng cần phải cân nhắc tới vấn đề lạm phát.
Tình hình lâu dài mà nói, lợi nhuận thu đươc từ hạng mục đầu tư vào đường cao tốc hoàn toàn không thể đánh đồng với việc thu lợi nhuận của những hạng mục đầu tư khác. Nhất là đối với con người như Diệp Khai, khoảng thời gian mười lăm năm mà chỉ thu được lợi nhuận gấp ba thì đúng là tự đánh vào mặt mình.
Nhưng mà nhìn theo một góc độ khác mà nói, thì vì xây dựng đường cao tốc, cải thiện tình hình giao thông ở địa phương, cũng nhờ thế mà kéo theo sự phát triển nhanh chóng về chỉnh thể kinh tế. Trong đó mấu chốt là nó ẩn chứa tiềm năng thương nghiệp vô cùng lớn.
Đối với tư nhân mà nói, chuyện đầu tư như vậy đúng là không thích hợp lắm, những đứng dưới góc độ một quốc gia nhìn về vấn đề này thì cuộc “làm ăn” này là siêu lợi nhuận rồi.
Điều đáng tiếc chính là với nguồn tài lực của quốc gia mà nói, muốn đường cao tốc mọc lên như nấm thì đúng là lực “chưa” tòng tâm được.
Chỉ đơn cử nói tình hình thu nhập tài chính trong vòng một năm của tình Hà Đông, cũng chỉ tầm sáu tỷ mà thôi.
Một con đường cao tác khoảng chừng 100 km mà đã tiêu hết chừng gần ba tỷ thì chuyện làm đường này đúng thật là động không đáy, cũng khó trách các phía đều mang tâm lý mâu thuẫn về chuyện này.
Nhưng nếu với vai trò là người lãnh đạo đứng đầu tỉnh Hà Đông mà nhìn nhận vấn đề thì Bí thư Nhạc Sơn đương nhiên hi vọng có thể hoàn thành chuyện này rồi. Một khi con đường này được làm thành công thì có thể kích thích mạnh mẽ cho nền kinh tế của toàn tỉnh. Nói một câu không hề khoa trương, kinh tế toàn bộ tỉnh có thể được vực lên hơn chừng một phần ba, hoặc còn có thể nhiều hơn nữa.
Đối với chuyện này, bản thân Diệp Khai cũng có chút do dự, không nói rõ được bản thân mình có đồng ý với người đứng dầu hay không.
Tuy nhiên hắn cũng rất muốn làm chút gì đó cho tỉnh Hà Đông, nhưng khi nhìn thái độ của đám cán bộ Long Thành này chưa hẳn là thân thiết, số người đề phòng cũng ghen ghét lại chiếm đa số liền làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút mất hứng.
Nhưng mà, có một số hoạt động công khai thì Bùi Quân Thu vẫn tham gia một chút, ví dụ như khi lão Trần gia làm lễ truy điệu cho Trần Lập Phương, Bùi Quân Thu cũng tham gia, còn những hoạt động bình thường thì thật cô nàng cũng chẳng lui tới làm gì.
- Khách san nào? Tôi đưa cô sang đó.
Bùi Quân Thu đọc tên khách sạn, Diệp Khai nghe xong cũng thấy có chút ấn tượng.
Bởi vì lúc Diệp Khai tới là do Diệp Kiến Hoan lái xe tới đón, hôm nay Diệp Kiến Hoan lại uống nhiều, Diệp Khai lại để cho lái xe đưa anh ta trở về. Bây giờ thì Diệp Khai đang ngồi xe của Bùi Quân Thu.
- Uống nhiều rượu như thế, anh có đi được hay không đó?
Bùi Quân Thu ngồi xuống ghế phụ, nhìn thoáng qua Diệp Khai, có chút lo lắng.
- Mấy bình rượu mà thôi, cũng chẳng đáng là bao. Tôi nổi danh ngàn chén không say đó.
Diệp Khai nói.
Sau đó Diệp Khai nhìn nhìn xe của Bùi Quân Thu, liền nở nụ cười, nói:
- Lại đổi xe mới nữa là? Lần này là xe gì?
- Maserati quattroporte......
Bùi Quân Thu trả lời.
- À, chả trách nhìn lại thấy hơi quen mắt.
Diệp Khai cười nói.
Kỳ thật trước khi lên xe hắn đã để ý tới biểu tượng Tam hoa kích trên bánh xe rồi.
- Cái tên Maserati quattroporte này ngoài trừ nói rõ nó là một trong bốn dòng xe nổi tiếng, thì từ ba mươi năm về trước cũng đang đồng nghĩa với danh hiệu chiếc xe con cao quý của Italy rồi.
Nghe nói những người có được Quattroporte đều là những danh nhân, minh tinh màn bạc, hoàng thất, hay là những cán bộ cấp cao cùng Thủ tướng Italy.
Mà trong mắt Diệp Khai thì Maserati Quattroporte chính là loại xe con đỉnh cao của thế giới, từ ngoại hình cho tới ý tưởng thiết kế nội thất đều thể hiện sự khác hẳn với các hãng xe nổi tiếng khác.
Diệp Khai điều chỉnh vị trí ngồi, sau đó cho xe nổ mấy, tiếng động cơ thật kinh người.