Quan Môn

Chương 591 : Không Phải Không Có Biện Pháp

Ngày đăng: 12:48 18/04/20




Nhớ rõ ngày hôm qua khi con gái mới trở lại, sắc mặt vẫn có chút khô ám không ánh sáng, lại không nghĩ tới chỉ mới đi ra ngoài một lát, liền biến thành hình dạng này, rất hiển nhiên trưa nay đã xảy ra chuyện gì đó trên người nàng.

Trong nội tâm Mộc Liên vô cùng phức tạp, cố tình muốn hỏi lại lo lắng con gái mất hứng, đành phải đem nỗi nghi hoặc chôn vào trong lòng.

Qua một lát, bà cũng nghĩ thông, mặc dù nói Mộc Uyển Dung còn chưa ly hôn, nhưng thứ quỷ Lâm Uy ngày nào cũng ra ngoài pha trộn bậy bạ, làm gì xem Mộc Uyển Dung vào trong mắt, nghĩ tới đây bà thầm nhủ, cho dù con gái ở bên ngoài có người đàn ông khác, cũng không quan hệ gì tới Lâm gia của hắn.

Nếu như thật sự không được thì cứng rắn ly hôn thôi, chẳng lẽ còn bỏ mặc cho tên kia hủy cả đời của con gái bà?

Ngừng một hồi Mộc Uyển Dung đi phòng bếp nấu nước.

Mộc Liên kề tai Lý Chiêu Hoa thì thầm vài câu.

- Không thể nào đâu?

Lý Chiêu Hoa có chút kinh ngạc nói:

- Con gái xưa nay rất tự trọng, hiện tại còn chưa ly hôn, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Có phải bà nhìn lầm rồi hay không?

Lý Chiêu Hoa vẫn là người khá lạc hậu cổ hủ, đối với chuyện hôn nhân phi thường xem trọng, làm sao cũng không tin con gái mình sẽ đột phá điểm mấu chốt trong đạo đức, lại lấy tư cách phụ nữ có chồng ra ngoài có nam nhân khác, loại chuyện này vô luận thế nào khiến cho ông cũng thật khó tiếp nhận.

Vì vậy khi nghe vợ nhắc tới chuyện này, Lý Chiêu Hoa không tin tưởng.

- Tôi làm sao có thể nhìn lầm được?

Mộc Liên phản bác:

- Ông không chứng kiến sắc mặt của con gái sau khi trở về sao? Hồng nhuận trắng nõn đến độ đủ chảy ra nước, vài năm nay ông đã thấy khi nào?

Trong nội tâm Lý Chiêu Hoa có chút xoắn xuýt, nghĩ nghĩ tựa hồ thật đúng là có chuyện như vậy, chỉ là đứng trên lập trường của ông nhìn vấn đề, thật sự khó tiếp nhận được loại tình huống này, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

- Ai, dù sao chuyện của con gái cứ để cho nó làm chủ là được rồi, đã là cán bộ cao cấp rồi sao!

Lý Chiêu Hoa lắc đầu nói.

Suy nghĩ một chút, con gái cũng đã ba mươi tuổi, trong nháy mắt thanh xuân sẽ qua, lại không có hôn nhân hạnh phúc, nếu nàng khai mở cũng không phải chuyện dễ dàng, làm cha mẹ cũng chỉ hi vọng cuộc sống của con mình tốt đẹp hơn, những chuyện gì đó cứ xem như không biết là tốt nhất.

Qua một lát, Mộc Uyển Dung rót một bình trà bưng đi ra.

Lý Chiêu Hoa quan sát kỹ nét mặt con gái, quả nhiên đúng như lời vợ ông đã nói, nhìn vẻ hồng nhuận sáng bóng vô cùng.

- Cha mẹ làm sao vậy, sao lại nhìn con như thế?

Mộc Uyển Dung cảm thấy có chút kỳ quái, cảm giác tối nay cha mẹ có một ít thái độ là lạ, không khỏi hỏi.

- Ha ha, không có gì, chỉ là thời gian lâu rồi không gặp con, muốn nhìn con lâu một chút chứ sao.

Mộc Liên lập tức nở nụ cười:
- Thoạt nhìn sắp tới ngày 1 tháng 5, đời thứ tư của Diệp gia chúng ta sẽ xuất thế.

Nhị lão gia tử nhìn vào bụng Trầm Tuyết, có chút cảm khái nói một câu.

- Đây là chuyện tốt thôi.

Diệp Tử Bình cũng thật hào hứng, ở bên cạnh phụ họa nói:

- Vừa lúc tới trăng rằm, xem như hợp với ngày kỷ niệm.

- Nếu thật sự ngày 1 tháng 5 là ngày sinh nhật, thì mạng đứa nhỏ này xem như đã khổ rồi.

Ngược lại Diệp Kiến Hoan không thích ngày này:

- Sinh nhật trong ngày Quốc tế lao động, vậy còn không phải lao động cả đời sao?

Diệp Khai nghe xong liền cười nói:

- Hiểu được lao động so với không có cơ hội lao động vẫn tốt hơn nhiều.

Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình nghe xong lời nói của Diệp Khai trong nội tâm khẽ động, biết rõ hắn không phải tùy tiện nói chuyện, kỳ thật gần đây ở trong nước đang xuất hiện chút manh mối trong chuyện này.

Ở một ít khu vực đi đầu cải cách xí nghiệp nhà nước, bởi vì công nhân bị nghỉ việc dẫn phát ra đủ loại di chứng, lúc này thời gian dần qua đã bắt đầu biểu hiện, đối với những vấn đề này tất cả mọi người đều thật cảnh giác, nhưng tạm thời cùng không tìm thấy được biện pháp gì tốt đến giải quyết, chỉ có thể đốc xúc chính phủ địa phương ở một ít phương diện như vậy tốn thêm một ít tâm tư.

Nhưng trên đầu chính phủ địa phương cũng có áp lực, nhất là chính phủ địa phương có lực ảnh hưởng đối với xí nghiệp nhà nước cũng rất có hạn.

Trước kia đại bộ phận xí nghiệp nhà nước chỉ cần có quy mô trên cơ bản đều là xí nghiệp thuộc hạ, chính phủ địa phương không có quyền lãnh đạo gì với họ, có chút địa phương thậm chí còn phải nịnh bợ họ.

Trong một thời kỳ rất dài, đãi ngộ tiền lương của viên chức chính phủ bảo trì trong một tiêu chuẩn tương đối thấp, cho nên tất cả mọi người đều ưa thích tiến nhà xưởng, bởi vì đãi ngộ tốt, có phúc lợi, hơn nữa lại ổn định, mà viên chức chính phủ thì bất đồng, khả năng ở trong một huyện chỉ có vài chiếc xe của công mà thôi, về phần nói về thứ đồ vật phúc lợi gì đó, càng ít tới thương cảm.

Chính bởi vì như thế, rất nhiều nhân viên quan trọng trong ngành chính phủ đều đem con cái của mình đưa vào an bài trong xí nghiệp nhà nước.

Dưới loại tình huống này, anh có thể trông cậy chính phủ địa phương có được bao nhiêu lực ảnh hưởng đối với xí nghiệp nhà nước hay sao?

Mặc dù có chút xí nghiếp nhà nước bị phá sản, nhưng cũng không để mắt tới nhóm quan chức chính phủ địa phương, vừa gặp phải sự tình gì luôn nghĩ muốn vào thủ đô nháo sự, mà không phải tìm chính phủ địa phương xin giải quyết.

Mà nhóm quan chức địa phương đối với loại chuyện này cũng phi thường đau đầu, bởi vì giải quyết vấn đề thì luôn cần tiền, cần xuất ra tài chính thực sự, thế nhưng tài chính địa phương lại vô cùng có hạn, căn bản không cách nào cầm ra nổi số tiền như thế.

Kể từ đó, như vậy đã biến thành chướng ngại giữa công nhân xí nghiệp nhà nước cùng chính phủ địa phương, kéo dài về sau, sự tình càng ngày càng khó giải quyết.

- Chuyện này không phải không có biện pháp, cháu cảm thấy được trong loại chuyện này là do chính phủ trung ương làm còn chưa đủ.

Diệp Khai phi thường minh xác tỏ vẻ:

- Lợi nhuận tài chính cũng không phải truy cầu cuối cùng của chính phủ, ngoại hối dự trữ đang kịch liệt bay lên, cũng không phải mục đích ngoại thương, đem tiền dùng vào địa phương nên dùng, làm cho tất cả mọi người hiểu được chính mình phải làm cái gì, đây mới là chính đạo!