Quan Môn

Chương 609 : Đại Hoa Tập Đoàn

Ngày đăng: 12:48 18/04/20




Quả nhiên, Tạ Đồng Củ thấy được hai gốc sâm núi đựng trong hộp gỗ, liền vui vẻ nhướng mày vội vàng cười nói:

- Diệp bí thư hữu tâm, cảm tạ cảm tạ!

Phần lễ vật này thật hiển nhiên rất hợp tâm tư của hắn, kỳ thật khi Diệp Khai nghe được Tạ Quân Ngọc nói trước kia Tạ Đồng Củ từng tham gia đội võ thuật quốc gia, biết rõ hắn nhất định sẽ ưa thích thứ này, còn có người nào so với những người như hắn càng chú trọng vấn đề về dưỡng sinh đây?

- Không có gì đâu, Tạ bí thư giúp tôi rất nhiều việc, đây đều là nên làm thôi.

Diệp Khai liếc nhìn Tạ Quân Ngọc, sau đó mới nói với Tạ Đồng Củ.

Mọi người cùng nhau ăn cơm, Tạ Quân Hào có chút không nhịn được nói:

- Diệp bí thư, lần trước chúng ta vội vàng từ biệt, có một số việc chưa kịp bàn, về phương hướng phát triển của Đại Hoa Tạ gia, kính xin Diệp bí thư chỉ điểm nhiều hơn.

Kỳ thật trải qua nhiều sự tình như vậy, Tạ Quân Hào cũng có chút hiểu được Tạ gia nhất định không có tư cách khiêu chiến với Diệp Khai, thay vì đối lập với hắn, còn không bằng mượn quan hệ không tệ giữa em gái cùng Diệp Khai mà dựa thế càng tốt hơn một ít, ít nhất lợi dụng thế lực của Diệp gia, Đại Hoa Tạ gia có thể tìm được rất nhiều cơ hội phát triển tốt.

- Anh gấp gáp như vậy làm gì, ít nhất để mọi người cơm nước xong xuôi rồi nói sau nha!

Ở bên cạnh Tạ Quân Ngọc có chút bất mãn tỏ vẻ.

- Đúng đúng, ăn cơm trước, ăn cơm trước, dân dĩ thực vi thiên, sự tình gì cũng không bằng ăn cơm mới trọng yếu.

Tạ Đồng Củ vừa cười vừa nói, nhưng hắn quan sát ánh mắt của con gái, có chút hương vị khiến cho người ta phải cân nhắc.

Bắt đầu từ khi nào, người có tâm cao khí ngạo như con gái cũng bị thuyết phục dưới tay Diệp Khai?

- Chợt phát hiện chuyện ăn cớm đối với chúng ta thật không ngờ đúng là trọng yếu…

Tạ Đồng Củ bỗng nhiên nói ra:

- Chỉ là tín ngưỡng không thể làm cơm ăn, cho nên không trọng yếu. Dân chủ không thể làm cơm ăn, cho nên không trọng yếu. Tự do không thể làm cơm ăn, cho nên không trọng yếu. Nguyên tắc không thể làm cơm ăn, cho nên lại càng không trọng yếu.

- Nói tóm lại đối với đại bộ phận người trong nước mà giảng, không thể đem làm cơm ăn đều không trọng yếu. Cho nên chúng ta thờ phụng nguyên tắc sinh hoạt của loài heo, kết quả chúng ta cũng bị nhận lấy vận mệnh của chúng – sớm muộn bị người khác đem làm cơm ăn.

Tạ Đồng Củ ngẫu nhiên phát sinh cảm tưởng, nhưng lại làm cho Diệp Khai có chút suy nghĩ sâu xa.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, lời của Tạ Đồng Củ cũng có đạo lý.

Ở trong nước có một số lớn những người trên cơ bản đều ôm việc không liên quan tới mình nên cao cao treo lên thái độ, cho nên hết thảy những sự tình nếu không quan hệ tới lợi ích bản thân đều sẽ không xem là trọng yếu, chính bởi vì như thế, mới đưa tới tình trạng có chút ác thế lực tại địa phương sinh sôi, vấn đề hủ bại tham ô xuất hiện cũng diễn biến, kết quả là có đại đa số người gặp chuyện không may.
Tạ Quân Hào liếc nhìn Diệp Khai, nói tiếp:

- Nhà của tôi không có thói quen trọng nam khinh nữ, cho nên gia sản nhất định là chia đôi cho hai anh em chúng tôi, nhiều nhất là vì em gái tôi theo chính giới cho nên quyền lực chấp hành tập đoàn sẽ do tôi thay mặt mà thôi.

Diệp Khai cười cười, cũng không nói gì thêm.

Ý tứ của Tạ Quân Hào quả thật vô cùng rõ ràng, hắn lo lắng Diệp Khai bởi vì vấn đề gia sản Tạ gia không phân chia rõ ràng nên không muốn giúp tập đoàn Đại Hoa, cho nên hắn đem rõ tình huống phân phối tài sản của gia đình nói thật rõ ràng, ý nói nếu như Diệp Khai có bản lĩnh nắm bắt em gái hắn mang về, vậy thì một nửa gia sản này coi như là của hồi môn cho em gái bước vào Diệp gia rồi.

Vốn lưu động vượt qua một tỷ, tài sản giá trị mấy chục tỷ, vẫn rất có lực hấp dẫn đi?

Kỳ thật là do hắn hiểu sai, tài chính trong tay Diệp Khai thế nhưng mà dùng tới mấy chục tỷ tới trăm tỷ đô la Mỹ đến mà tính toán, nếu như tình huống bên Nga chuyển tốt, có thể lên tới mấy ngàn tỷ đô la tài sản, hơn nữa còn không cần lo lắng sẽ bị giảm giá trị.

Diệp Khai còn đang cân nhắc tìm kiếm một con đường phát triển đầu tư mới cho Tạ gia, điện thoại Tạ Quân Ngọc chợt vang lên.

- Chào ngài, tôi là Tạ Quân Ngọc, xin hỏi ngài là ai?

Tạ Quân Ngọc ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi.

Trong điện thoại truyền ra thanh âm ầm ĩ, sau đó chứng kiến vẻ mặt Tạ Quân Ngọc thật khó xem, nàng che điện thoại nói với Diệp Khai:

- Là Hồ phó chủ tịch tỉnh trong tỉnh, hắn chất vấn tại sao em phải cùng nhà đầu tư cãi nhau trở mặt?

- Hừ, nhất định là do tên kia tìm đến giúp đỡ.

Tạ Quân Hào khinh thường nói:

- Những quan viên này làm chính sự thì không có hắn, những chuyện rắm thí này lại không hề thiếu nhúng tay vào!

Diệp Khai tự nhiên không có kiên nhẫn đi ứng phó những nhóm quan viên kia, huống hồ hiện tại cũng không phải cấp trên của hắn, vì vậy vung tay lên nói:

- Nói cho hắn biết, cứ nói ông nội của anh điểm danh muốn tiếp kiến em, mấy ngày nay sẽ không có thời gian làm sự tình gì khác!

Nghe được lời nói của Diệp Khai, Tạ Quân Ngọc có chút sững sờ, trong lòng tự nhủ nói như vậy với người ta không biết có thích hợp hay không?

Nếu như dựa theo lời nói của Diệp Khai mà làm, rất rõ ràng là muốn lấy thế đè người, ai biết trong lòng Hồ phó chủ tịch tỉnh có bởi vậy mà cảm thấy khó chịu, đến lúc đó sẽ làm khó dễ nàng trong chuyện khác hay không?