Quan Môn

Chương 610 : Lực Lượng Rất Đủ

Ngày đăng: 12:48 18/04/20




- Không sao cả, cứ làm theo lời anh là được.

Diệp Khai phất tay không cho nàng cự tuyệt, nói:

- Dù sao tối nay ông nội anh sẽ có an bài tiếp kiến đoàn đại biểu khảo sát hải ngoại, đem tên của em đưa vào trong danh sách là được.

Tạ Quân Ngọc nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn cha mình Tạ Đồng Củ.

Tạ Đồng Củ cũng có chút giật mình, không nghĩ tới ngay cả công việc của Diệp lão gia tử mà Diệp Khai cũng có thể an bài, những con cháu thế gia bình thường vốn không thể có được năng lực này.

Đối với đại đa số con cháu thế gia mà nói, bọn họ ở bên ngoài có lẽ là nhân vật rất có thần khí, ỷ thế hiếp người cũng tốt, sinh sự gây chuyện không đâu cũng thế, dáng vẻ vô cùng lợi hại khoa trương, nhưng khi trở về trong nhà thì rất trung thực, biểu lộ hiền lành ngoan ngoãn, người như Diệp Khai trực tiếp có thể làm chủ việc của Diệp lão gia tử xác thực là mới nghe lần đầu.

Bởi vậy cũng đã cho thấy địa vị của Diệp Khai trong Diệp gia xác thực người khác không thể chạm vào.

- Chào Hồ phó chủ tịch, tôi vừa nhận được thông tri bên văn phòng của đồng chí Diệp Tương Kiền, sẽ có an bài tham gia một buổi tiếp kiến, chuyện công việc đều phải tiếp nhận theo an bài của văn phòng trung ương đến tiến hành, nếu có chuyện gì phải ba ngày nữa mới tính được.

Thanh âm Tạ Quân Ngọc thật vững vàng vang vọng, đem tình huống của mình nói lại một lần.

Quả nhiên trong điện thoại lập tức liền trầm mặc xuống.

Thật lâu sau, bên kia mới hữu khí vô lực nói:

- Nếu là đồng chí Diệp Tương Kiền tiếp kiến cô, vậy là chuyện đại sự rồi, tiểu Tạ cứ làm việc cho tốt, tôi chỉ là đề tỉnh cô một câu, hiện tại kinh tế nắm giữ ấn soái, nhất định phải chú ý làm tốt quan hệ với thật nhiều nhà đầu tư mới tốt.

- Đạ tạ Hồ phó chủ tịch quan tâm, tôi sẽ chú ý đấy.

Tạ Quân Ngọc không chút biểu tình hồi đáp.

- Vậy cứ như thế đi!

Hồ phó chủ tịch cúp điện thoại.

Rất hiển nhiên ở bên chỗ Tạ Quân Ngọc đụng phải một mũi tro bụi, trong lòng Hồ phó chủ tịch tuy không thoải mái nhưng cũng không có can đảm đi nghi vấn an bài của Diệp lão gia tử có phải là sự thật hay không.

Với tư cách người trong quan trường, hắn tin tưởng Tạ Quân Ngọc sẽ không đem loại chuyện này ra đùa giỡn, bằng không mà nói rất dễ dàng đặt lên cho nàng tội danh bịa đặt tin tức giả lừa gạt lãnh đạo, còn là tin tức giả liên quan tới người lãnh đạo quốc gia, nếu như vậy tiền đồ chính trị của Tạ Quân Ngọc xem như bị triệt để hủy diệt.

- Không cần phải lo lắng về nhân vật như vậy, tân khu Thánh Vương là một tồn tại đặc thù, lực khống chế trong tỉnh Giang Trung đối với bên này có hạn.

Diệp Khai nói với Tạ Quân Ngọc:

- Không bao lâu nữa tân khu Thánh Vương sẽ gia nhập vào thành phố Minh Châu, cho nên trong phương diện bổ nhiệm cán bộ anh đã có gặp mặt nói chuyện qua với tỉnh Giang Trung cùng bên thành phố Minh Châu, sẽ không bị lộn xộn. Hồ phó chủ tịch kia có địa vị gì thì anh không rõ ràng lắm, nhưng hắn tuyệt đối không có năng lực làm gì với đội ngũ cán bộ Thánh Vương, tối đa là phê bình trên mặt mũi mà thôi. Chuyện như vậy hoàn toàn có thể đối đãi như gió thoảng bên tai.
Diệp Khai cùng người của Tạ gia tâm tình đại kế phát triển, ở bên kia phó chủ tịch tỉnh Hồ Thanh Quốc sau khi đặt điện thoại xuống lại cảm thấy trong lòng rối loạn, rõ ràng là không cách nào bình tĩnh.

Gần sang năm mới vốn đang trong thời gian cao hứng, nhưng không ngờ là vì nhóm người Nhật kia khiến Hồ phó chủ tịch biến thành bất an.

Hắn hoàn toàn không thể ngờ chuyện này lại biến thành khó giải quyết như vậy, suýt chút nữa làm cho hắn bị lật thuyền trong cống ngầm.

Nguyên lai chỉ tưởng gõ một cán bộ phó chính sảnh hẳn là chuyện rất dễ dàng, lại không nghĩ tới đụng phải cây đinh, trong lòng của hắn không khỏi đem Hồ Hán mắng cho tối tăm trời đất.

Theo dưới nền tảng mà giảng, Hồ Thanh Quốc có chút liên hệ với Cố lão, năm xưa cũng từng nhờ Cố lão dẫn tiến, tình cảm chung quy vẫn có, cho nên sau khi hắn nhận được điện thoại của Hồ Hán liền đáp ứng xuống.

Ở trong mắt hắn xem ra các cán bộ Đảng viên làm sao có thời gian riêng tư?

Thân là một cán bộ, còn là cán bộ cấp chính sảnh, ở trong tỉnh xem như là nhân vật tương đối trọng yếu rồi, người như vậy đi tới nơi nào, đi đến địa phương nào đều phải đem công tác ghi nhớ trong lòng.

Tạ Quân Ngọc ở trong thủ đô không ngờ lại dám cự tuyệt lời mời hội đàm của nhà đầu tư, đem tài chính đầu tư lớn như vậy cự tuyệt bên ngoài, cũng có khả năng làm cho việc đầu tư này thất bại, điều này hiển nhiên là tạo thành vấn đề không nhỏ, làm vậy rõ ràng là vô cùng sai lầm.

Cho nên Hồ Thanh Quốc lập tức gọi điện thoại đi qua muốn răn dạy Tạ Quân Ngọc.

Nhưng không hề nghĩ đến đối phương lại thẳng thắn đem Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền chắn đi ra, ngăn chặn miệng của hắn.

Cho dù Hồ Thanh Quốc có ngây thơ vô tri cũng không khả năng không biết Diệp Tương Kiền Diệp lão gia tử, bởi vậy nghe xong lời Tạ Quân Ngọc nói nàng cần đợi Diệp lão gia tử triệu kiến, hắn đành phải yên lặng xuống.

Phó chủ tịch tỉnh ở trong một tỉnh tuy rất có sức ảnh hưởng, nhưng so sánh với Diệp lão gia tử chính quốc cấp chỉ là nhỏ nhặt tới mức cơ hồ là vô hình, hắn có tư cách gì, có lá gan gì đi theo Diệp lão gia tử so cao thấp?

Nhưng có một việc làm cho Hồ phó chủ tịch cảm thấy tâm thần bất an, chính là giữa Tạ Quân Ngọc cùng Diệp lão gia tử có quan hệ như thế nào?

Chuyện Hồ Thanh Quốc muốn chèn ép Tạ Quân Ngọc, nếu như đi qua miệng Tạ Quân Ngọc rơi vào trong tai Diệp lão gia tử, cuối cùng sẽ sinh ra hậu quả gì đây?

Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng Hồ phó chủ tịch càng rối loạn, không cách nào yên ổn.

Nghĩ thật lâu, hắn cũng không nắm bắt được trọng điểm, nhịn không được gọi điện thoại trở về:

- Tiểu Hồ, cậu thật sự làm cho tôi đâm trúng tổ ong vò vẽ!

- Sao Hồ thúc lại nói vậy?

Hồ Hán tiếp đón điện thoại, có chút kinh ngạc hỏi.