Quan Môn
Chương 619 : Quy tắc
Ngày đăng: 12:48 18/04/20
Sở Tịnh Huyên đi một đôi giày nhỏ bằng nhung màu đen trắng đan xen, đang ngồi trên lan can cầu, thả hai chân xuống không trung, lúc ẩn lúc hiện. Ngược lại trên người lại mặc áo khoác bằng da dày, áo khoác bên ngoài màu đen so với màu da thịt, hình thành nen một loại chênh lệch phi thường rõ ràng, làm người thương yêu.
Diệp Khai đứng ở bên cạnh, ngược lại là rất lo lắng Sở đại tiểu thư mất thăng bằng, liền té từ trên cầu xuống.
Tuy hồ nước hôm nay đã kết thành băng đấy, nhưng mà mặt băng đã rất mỏng rồi, nếu có người té xuống, xác định chắc chắn là sẽ chìm xuống dưới đáy, hắn cũng không muốn thấy lúc sang năm mới, liền gặp cảnh Sở Tịnh Huyên rơi vào hồ băng, không nói là bị chìm, chỉ là hàn khí này cũng đủ để đem người đông cứng lại, chứ đừng nói là đến khi bị hàn khí nhập vào cơ thể, tiểu cô nương kiều nộn như vậy, phải chăng có thể chịu đựng được?
- Anh nói người trong quan trường, vì cái gì mà đấu đá với nhau nhiều như vậy?
Sở Tịnh Huyên bỗng nhiên cảm khái nói ra:
- Mọi người đều hài lòng với chức vụ của mình, làm tốt công việc không được sao? Cả ngày đấu đến đấu đi như vậy, không cảm thấy mệt à?
- Ý nghĩ này của em thật quá ngây thơ rồi.
Diệp Khai lập tức liền nở nụ cười:
- Đã tiến vào quan trường, rất nhiều chuyện đều không phải do mình nữa. Kỳ thật không chỉ là ở trong quan trường, ngay ở trên thương trường, trên tình trường, trên chiến trường, mọi người đều không ai là không tính toán với nhau, đấu tranh với nhau sao? Trước kia khi lão nhân gia đang còn tại thế, liền đã nói qua, đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, đều là bản nhạc vô cùng kỳ diệu. Kỳ thật người sống, chính là đấu tranh cuộc sống nhân sinh.
- Tóm lại em không ưa thích cuộc sống như vậy…
Sở Tịnh Huyên hỏi.
- Hẳn là có quy tắc.
Diệp Khai suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói :
- Kỳ thật cái này là ước định mà thành quy tắc, anh phải tuân thủ lời hứa của mình, em thì khác, không thể để cho anh đội nón xanh, cái này là quy tắc đơn giản nhất.
Vốn là Sở Tịnh Huyên rất chân thành hỏi Diệp Khai, sau khi nghe hắn trả lời xong, cũng không khỏi có chút bực mình, nhịn không được đá hai chân hắn, vẫn cảm thấy có chút chưa đủ nghiền.
Diệp Khai biểu lộ một bộ nhe răng trợn măt, lại không có né tránh hai chân bị đá.
Dù sao Sở Tịnh Huyên người ta đi cùng với hắn, đúng là tương đối bị thua thiệt, biết rõ hắn ở bên ngoài còn có nữ nhân, còn phải giả bộ rằng là chưa bao giờ biết, đúng là tương đối sầu não đấy.
Thế nhưng sinh hoạt của con cháu thế gia, cũng không khác lắm, có thể theo đuổi một…mà… cuối cùng đích thực là bao nhiêu.
Nữ giới thì còn đỡ một ít, có thể ẩn nhẫn, nhưng mà đối với các bị nha nội bọn hắn mà nói, có thể làm được điểm này quả thật là phượng mao lân giác, nói một câu không dễ nghe, người trong hội này lăn lộn, nếu bên người chỉ có một lão bà, sợ là sẽ bị người khác lấy ra chê cười đấy.