Quan Môn
Chương 639 : Gặp mặt lúc ăn cơm
Ngày đăng: 12:48 18/04/20
Bất quá bởi vì là Diệp Khai hắn động thủ, hắn tự nhiên không có khả năng đem Đường Tể Xuyên làm gì được cả, cho nên Uông Tình sẽ không để ý làm thêm chút loạn, lại khiến cho Đường Tể Xuyên lo lắng hãi hùng một hồi.
- Hù dọa ông ấy một chút thì có gì quan trọng chứ, ai bảo ông ấy đưa ta tới tương thân?
Uông Tình tỏ vẻ nói.
- Cha của cô nếu lấy lại tinh thần mà nói, khẳng định sẽ tìm cô tính sổ.
Diệp Khai cười nói.
- Kỳ thật những người làm quan như các ngươi, rất không có chút sức lực nào đấy.
Uông Tình phàn nàn nói:
- Là hơi có chút hư danh, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, không lúc nào có nhà, nếu lúc trước không phải là vì cái này, đoán chừng mẹ ta cũng không ly hôn với ông ấy.
- Về phần cha mẹ của cô, sau này mỗi người có tái hôn không?
Diệp Khai cảm giác mình có chút bát quái rồi.
- Chuyện này cũng không có, tất cả đã qua rồi, bất quá có một thúc thúc đối với mẹ ta cực kỳ tốt, ta rất hoài nghi quan hệ của họ không bình thường.
Uông Tình nói ra:
- Anh không biết, mẹ của ta thoạt nhìn không giống như bốn mươi tuổi, khí chất rất tốt, không giống như cha tính tình thối của cha ta, hay nóng tính và tức giận.
- Há, bộ dạng như vậy a.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ tính tình của cô cũng không có gì đặc biệt.
- Đúng rồi.
Uông Tình chợt nhớ tới cái gì, liền kéo tay áo Diệp Khai truy hỏi:
- Vừa rồi anh nói chuyện với cha ta, nói anh là Thiếu tướng cái gì gì đó? Thật hay giả?
- Đương nhiên là giả rồi, làm giả chứng nhận ở Thiên Kiều, 20 khối tiền một cái, rất tiện nghi.
Diệp Khai không chút do dự tỏ vẻ nói:
- Về phần vấn đề này, căn bản liền không cần hỏi đấy, cô có từng thấy Tướng quân hai mươi tuổi sao?
- Hừ, trước kia ta còn chưa từng gặp qua người hai mươi tuổi làm cấp chánh sở.
Uông Tình hừ một tiếng nói.
Sở Tịnh Huyên nói ra:
- Bằng không anh cũng tới chào hỏi đi?
- Anh sẽ tới đây.
Diệp Khai gật đầu nói.
Sau khi hắn để điện thoại xuống, Uông Tình đang vùi đầu ăn cơm liền ngẩng đầu lên hỏi:
- Là vợ của anh, Sở đại tiểu thư?
- Là vị hôn thê.
Diệp Khai cải chính, sau đó còn nói:
- Muốn hay không cùng đi qua chào hỏi?
- Được rồi, ta đi qua mà nói, có vẻ như không có mặt mũi, giống như là một đứa trẻ vậy.
Uông Tình lắc đầu nói.
Ở trong Bắc Kinh lâu như vậy, lại là nhân vật có mặt mũi, đương nhiên Uông Tình biết rõ Diệp Khai còn có một vị hôn thê, chính là cháu gái của Sở lão gia tử, trước kia cũng đã gặp, nhưng mà không có thâm giao gì mà thôi.
Diệp Khai gật gật đầu, liền hướng về phía Sở Tịnh Huyên đi tới.
Hắn ngược lại là rất tự giác, trực tiếp kéo một cái ghế, liền dửng dung ngồi xuống.
Người đàn ông kia thấy thế, lập tức sửng sốt một chút, bộ dạng có chút không biết làm sao:
- Tiên sinh, đây là chỗ của chúng ta.
Diệp Khai cười không nói, nhìn nhìn hắn, khiến cho người đàn ông kia sợ hãi trong lòng, không biết có chỗ nào có cái gì không đúng hay sao?
- Ha ha, mọi người làm quen, đây là vị hôn phu của tôi Diệp Khai, đây là thủ tịch tài vụ Khâu Ngọc Sanh tiên sinh.
Sở Tịnh Huyên thấy bộ dạng cao thâm mạt trắc của Diệp Khai, khiến cho Khâu Ngọc Sanh không biết nói gì, liền liếc hắn một cái, sau đó làm người giới thiệu cho hai người.
- Nguyên lai là Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.
Khâu Ngọc Sanh nghe xong danh tự Diệp Khai, còn có Sở Tịnh Huyên nói là vị hôn phu gì gì đó, lập tức biết rõ thân phận của hắn, không khỏi lập tức đứng lên, khom người chào hỏi.