Quan Môn

Chương 640 : Vợ anh thật là thoải mái

Ngày đăng: 12:48 18/04/20




Bất quá bởi vì là Diệp Khai hắn động thủ, hắn tự nhiên không có khả năng đem Đường Tể Xuyên làm gì được cả, cho nên Uông Tình sẽ không để ý làm thêm chút loạn, lại khiến cho Đường Tể Xuyên lo lắng hãi hùng một hồi.

- Hù dọa ông ấy một chút thì có gì quan trọng chứ, ai bảo ông ấy đưa ta tới tương thân?

Uông Tình tỏ vẻ nói.

- Cha của cô nếu lấy lại tinh thần mà nói, khẳng định sẽ tìm cô tính sổ.

Diệp Khai cười nói.

- Kỳ thật những người làm quan như các ngươi, rất không có chút sức lực nào đấy.

Uông Tình phàn nàn nói:

- Là hơi có chút hư danh, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, không lúc nào có nhà, nếu lúc trước không phải là vì cái này, đoán chừng mẹ ta cũng không ly hôn với ông ấy.

- Về phần cha mẹ của cô, sau này mỗi người có tái hôn không?

Diệp Khai cảm giác mình có chút bát quái rồi.

- Chuyện này cũng không có, tất cả đã qua rồi, bất quá có một thúc thúc đối với mẹ ta cực kỳ tốt, ta rất hoài nghi quan hệ của họ không bình thường.

Uông Tình nói ra:

- Anh không biết, mẹ của ta thoạt nhìn không giống như bốn mươi tuổi, khí chất rất tốt, không giống như cha tính tình thối của cha ta, hay nóng tính và tức giận.

- Há, bộ dạng như vậy a.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ tính tình của cô cũng không có gì đặc biệt.

- Đúng rồi.

Uông Tình chợt nhớ tới cái gì, liền kéo tay áo Diệp Khai truy hỏi:

- Vừa rồi anh nói chuyện với cha ta, nói anh là Thiếu tướng cái gì gì đó? Thật hay giả?

- Đương nhiên là giả rồi, làm giả chứng nhận ở Thiên Kiều, 20 khối tiền một cái, rất tiện nghi.

Diệp Khai không chút do dự tỏ vẻ nói:

- Về phần vấn đề này, căn bản liền không cần hỏi đấy, cô có từng thấy Tướng quân hai mươi tuổi sao?

- Hừ, trước kia ta còn chưa từng gặp qua người hai mươi tuổi làm cấp chánh sở.

Uông Tình hừ một tiếng nói.

Bất quá Uông Tình cân nhắc một chút, ngược lại là cảm thấy vị Thiếu tướng Diệp Khai này chưa hẳn là giả, chỉ là không biết Diệp gia bọn hắn dùng thủ đoạn gì, rõ ràng lại để cho Diệp Khai cứ như vậy “Văn võ song toàn” rồi? Suy nghĩ một chút sẽ cảm thấy trăm mối vẫn không có cách giải.

Hơn nữa, lấy thân phận phụ thân Đường Tể Xuyên của nàng, quay lại mà nói nhất định sẽ chứng thực được “Thiếu tướng Diệp Khai” này là thật hay giả, nếu như bị lừa gạt mà nói, cái tính tình thùng thuốc súng kia, có thể chịu được sao?

Nếu bên phía Đường Tể Xuyên không có động tĩnh, đã nói lên cái thân phận này của Diệp Khai đúng là không thể giả được đấy.

- Ai, anh mời ta đi ăn cơm đi.

Uông Tình nhìn Diệp Khai nói ra.

- …

Diệp Khai nhìn Uông Tình, rất buồn bực tỏ vẻ nói:

- Tôi vừa mới ăn cơm.

Bất quá Diệp Khai vẫn lái xe đưa Uông Tình tới một quán cơm, tìm một chỗ ngồi xuống, rồi bảo nàng gọi món ăn.

Uông Tình cầm quyển menu tinh mỹ, chỉ trỏ vài món đồ ăn trên đó, sau đó lại muốn một chén nhỏ mỳ sợi dạng bạch tuyết, sau đó mới dừng tay lại.

- Có thể hay không gọi nhiều hơn?

Uông Tình hỏi Diệp Khai.

- Không có chuyện gì.

Diệp Khai đương nhiên sẽ không vì món tiền nhỏ này mà đau lòng, hắn phi thường quan tâm đề nghị:

- Ăn không hết, có thể gói mang về làm bữa tối.

- Anh để cho ta cầm cơm thừa về làm bữa tối hả…

Uông Tình rất không hài lòng trả lời một câu, sau đó liền có chút hăng hái đi nghiên cứu củ cải trắng và bí đỏ được điêu khắc cực kỳ xinh đẹp trên bàn ăn, giống như là đóa hoa trong hàng mỹ nghệ vậy.
Tâm tình của Sở đại tiểu thư rất tốt, lại đã biết thân phận của Uông Tình, minh bạch nàng đối với mình không có lực uy hiếp gì, liền tới hỏi Diệp Khai, có chuyện gì hay không để giúp hắn vượt qua đấy.

- Chuyện này, tạm thời cũng chưa cần.

Diệp Khai hồi đáp:

- Dù sao anh chỉ là Bí thư kỷ ủy, những cán bộ vi phạm kỷ luật hay gì đó, anh mới quản được đến, còn công tác kinh tế thì không có bao nhiêu quan hệ với anh, nếu quả thật có nhu cầu mà nói, em không nói anh cũng muốn cầu nhân tình của em đấy, vợ của mình còn phải khách khí sao?

- Ai là vợ của anh chứ.

Sở Tịnh Huyên liếc hắn một cái, cầm lấy ly rượu đỏ nhẹ nhàng nhấp một cái, trong nội tâm ngược lại là vui vẻ.

Cho dù nàng biết rõ nữ nhân của Diệp Khai không chỉ có một, nhưng mà là nhân vật nữ chính trong quan hệ thông gia, nàng rất rõ ràng tính huống hiện tại đã rất khá rồi.

Ít nhất nhân phẩm của Diệp Khai không tệ, vóc người đẹp trai, lại có tiền, vẫn là quan cao, sau này tiền đồ sáng lạng,lực lượng của Diệp gia hùng hậu, có những cái đã vượt qua cả Sở gia, vị hôn phu như vậy còn có gì để bắt bẻ hay sao?

Về phần nói về hoa tâm, Sở Tịnh Huyên cũng nhân biết, dù sao trên thế giới này cũng không có chuyện gì thập toàn thập mỹ.

Hơn nữa nàng cho rằng chỉ cần mình có thể nắm giữ được trái tim Diệp Khai, như vậy cho dù hắn ở bên ngoài có thể phóng túng một chút, cũng không phải là sự tình không thể chịu được.

Dù sao cũng hơn là gả cho đám con cháu quan lại kia, muốn mạnh hơn nhiều lắm.

- Tốt lắm, anh cũng lại chỗ khách nhân của anh đi chứ, em còn muốn cùng Khâu tiên sinh nói một ít chuyện.

Sở đại tiểu thư nhìn Diệp Khai nói ra.

- Ừ, vậy bọn em nói chuyện đi.

Diệp Khai gật gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Uông Tình ở bên kia, đã ăn xong rồi, có chút nhàm chán ngồi ở bên kia nghịch móng tay.

Sau khi hắn đi qua đó, Uông Tình có chút khó tin mà hỏi thăm:

- Sở đại tiểu thư không có tức giận?

- Tại sao phải tức giận chứ?

Diệp Khai liếc nàng một cái nói.

- Thấy anh cùng cô gái khác ăn cơm cùng một chỗ, nàng sẽ không ăn dấm chua sao?

Uông Tình hỏi.

- Không có a, nàng còn cố ý để cho ta tới chỗ ngươi, nói là không thể lạnh nhạt với khách nhân.

Diệp Khai tỏ vẻ nói.

- Vợ của anh thật là hào phóng!

Uông Tình nghe xong, hơi xúc động nói:

- Gặp được người vợ như vậy, thật là phúc khí của anh nha, về sau ở bên ngoài muốn ăn chơi đàng điếm, đoán chừng nàng sẽ không nói với anh cái gì, anh thật sự là quá tốt số.

Diệp Khai liếc nàng một cái, hiển nhiên đối với những lời nói này của nàng mà nói…, không có gì tức giận.

Vì phối hợp với Bí thư Nhạc Sơn, trước khi Diệp Khai trở lại Long Thành, vẫn đi bái phỏng một số nhân vật có chức vị quan trọng, tranh thủ sự ủng của bọn họ đối với việc xây dựng đường cao tốc ở tỉnh Hà Đông chúng ta.

Diệp lão gia tử cũng đã cho phép rồi, Sở lão gia tử ở bên kia cũng đã chào hỏi, đồng chí Giang Thành cũng không quản những sự vụ cụ thể này, gần đây thân thể của Thủ tướng Vân không tốt, đã vào bệnh viện, người chủ sự là Phó thủ tướng Hồng Chính đồng chí.

Bởi vạy Diệp Khai liền liên hệ với đồng chí Hồng Chính, muốn cùng ông ta gặp mặt, nói một câu về chuyện này.

- Đường cao tốc nha, chuyện này ta có nghe nói qua một chút.

Phó thủ tướng Hồng lập tức hồi đáp, bất quá cũng biểu thị ra nghi vấn:

- Ở trong tỉnh Hà Đông các ngươi, cũng không có đạt thành nhất trí về vấn đề này nha, hơn nữa về phương diện Bộ giao thông cũng có tiếng nói bất đồng, vì cái gì không dựa theo con đường bình thường mà chuẩn bị, lại đến tìm ta để nói chuyện này?

Hồng Chính đồng chí luôn luôn là người mặt sắt, nhất là không chào đón nếu như không có năng lực gì, lại ưa thích biện hộ cho cán bộ bốn phía, bởi vậy khi Diệp Khai nói chuyện này, hắn liền không quá cao hứng rồi, nếu đối phương không phải là Diệp Khai, thì đã dập điện thoại rồi.

- Chuyện này là có nội tình đấy, Bộ giao thông mắc kẹt phương án hạng mục, không phải bởi vì là làm không được tốt, mà là vì báo giá quá thấp.

Ngược lại là Diệp Khai rất trực tiếp nói ra nguyên nhân xảy ra vấn đề.

Sau khi đồng chí Hồng Chính nghe xong, một lúc lâu sau cũng không có lên tiếng, thật lâu sau mới nói một câu:

- Đã biết.