Quan Môn
Chương 738 : Kỳ thật lòng anh vẫn không tính quá đen tối
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
Kỳ thật người bình thường cũng sẽ không hiểu được, hắn tại sao lại đi trợ giúp một cán bộ thậm chí còn chưa quen thuộc, cũng không phải là nằm trong phe cánh gì cả, hơn nữa còn là người mới gặp mặt một hai lần. Điều này nếu để cho Niếp Vân Phi nghe thấy thì hẳn cũng sẽ hoài nghi.
- Kỳ thật chuyện này rất đơn giản.
Diệp Khai suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thứ nhất, ông chính là cán bộ duy nhất ở thành phố Lăng Thành lại không bị Thiệu Giang Bình nắm thóp.
Tề Vũ Thanh nghe xong, lập tức sững sờ, không ngờ tới Diệp Khai lại nói ra những lời như thế.
Quả thật trong số cán bộ ở thành phố Lăng Thành thì có rất ít cán bộ không chịu quan hệ thân mật với Thiệu Giang Bình, Tề Vũ Thanh hắn xem như là một ngoại lệ.
Chuyện Thiệu Giang Bình ở Lăng Cương, thật ra những người lãnh đạo ở thành phố Lăng Thành trên cơ bản đều biết rõ ràng, thế nhưng biết rõ thì là biết rõ, bọn họ cũng lại hiểu được một vấn đề khác, chính là Thiệu Giang Bình làm thế chính là có nỗi khổ tâm của riêng hắn.
Lăng Cương muốn phát triển thì không thể rời khỏi sự ủng hộ của địa phương. Mà bắt đầu từ khi Lăng Cương phát triển thì càng không thể không có sự ủng hộ của thành phố cùng sự ủng hộ của các lãnh đạo cấp tỉnh. Không nói những thứ khác, chỉ cần cấp trên có một nhân vật lớn xuống dưới, muốn chọc thủng hắn thì Thiệu Giang Bình cũng chẳng thế ngăn lại được.
Thế nhưng tình hình bên này cũng rõ ràng rồi, một khi có người muốn thay đổi thì không chỉ có bản thân Thiệu Giang Bình bị tổn hại, mà toàn bộ đám dây xích móc nối đó đều bị ảnh hưởng.
Thiệu Giang Bình để tự bảo vệ mình mà bất đắc dĩ mới làm ra chuyện móc nối như thế. Tuy rằng nói là quá phận, nhưng thật ra hắn cũng không làm chuyện gì, chỉ là xây ba gian phòng vàng mà thôi, cái này không thể nói là hắn tham ô, cũng không thể nói là hắn chuẩn bị để tiêu xài.
Cho nên về nhiều mặt mà nói thì mọi người cũng không cho rằng vấn đề của Lăng Cương lớn lắm.
Đây cũng là tuy rằng Tề Vũ Thanh giữ mình trong sạch, không bị Thiệu Giang Bình lôi kéo, thực sự không cảm thấy vấn đề của Thiệu Giang Bình có ảnh hưởng gì tới sự phát triển của Lăng Cương, cho nên hắn cũng không chú ý đặc biệt gì tới Thiệu Giang Bình.
Tối đa thì cũng chỉ là đứng xa mà trông, chỉ là duy trì quan hệ làm việc mà thôi.
- Như thế thì thứ hai là gì chứ?
Tề Vũ Thanh lại hỏi.
- Điểm thứ hai, chính là ông hiểu được lấy đại cục làm trọng.
Diệp Khai nói tiếp:
- Vấn dề của thành phố Lăng Thành rõ ràng rồi, mà vấn đề của Lăng Cương cũng có liên quan tới thành phố Lăng Thành, nếu xử lý không tốt thì vấn đề bảo lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ. Chỉ là vì suy nghĩ cho đại cục phát triển kinh tế, hiện tại thật sự không phải là thời điểm đẩy đám cán bộ trụ cột vào ngõ cụt, cho nên ông ẩn nhẫn vẫn có đạo lý.
Tề Vũ Thanh nghe xong lời này, không khỏi trong lòng có chút hổ thẹn, sợ “ném chuột vỡ bình” đúng là tâm bệnh của hắn.
Chỉ có điều vấn đề bên thành phố Lăng Thành này còn chưa ảnh hưởng nghiêm trọng tới dân sinh, các hạng mục công tác cũng đều làm rất tốt. Nếu như có thể bảo trì được hiện trạng thì Tề Vũ Thanh cho rằng vẫn có thể chịu được, cho nên hắn cũng không chủ động khơi mào phong ba “trong sạch hóa bộ máy cán bộ chính trị”, chỉ là đang đợi thời cơ chín muồi liền động thủ lần nữa, không nghĩ tới lại được Diệp Khai tán thưởng.
- Tôi tự nhận chuyện này làm được vô cùng cẩn mật, không nghĩ tới lại vẫn bị lãnh đạo phát hiện, đây có thể đúng là số mệnh của tôi rồi.
Thiệu Giang Bình thở dài nói, trong lòng hắn bây giờ thật sự là có chút bội phục với những gì Vạn Phương Phương tiên đoán rồi.
- Có người đã sớm tiên đoán được điều này, hơn nữa còn nói tôi sẽ gặp được minh chủ, xem ra quả đúng là như thế, từ nay về sau, Bí thư Diệp chính là minh chủ của tôi, ngài có dặn dò gì, tôi đều thành thật chấp hành.
Cho tới bây giờ, Thiệu Giang Bình xem như hoàn toàn chịu phục rồi, hắn chỉ có chút lo lắng không biết Diệp Khai có tiếp nhận hắn quy hàng hay không thôi, hơn nữa lại còn phải bảo vệ hắn nữa.
Diệp Khai còn trẻ như thế, thật sự có đủ khả năng làm chủ việc lớn như thế sao, lại còn bảo vệ được Thiệu Giang Bình hay sao/
Đối với chuyện này, trong lòng Thiệu Giang Bình đúng là cũng không nắm chắc được, chỉ là gần như hắn nắm được cọng rơm cuối cùng, đánh bạc xem Vạn Phương Phương có phải là đã lừa hắn hay không thôi.
Hắn tự nhận cũng đối xử không tệ với Vạn Phương Phương rồi, trong việc sống còn như thế, Vạn Phương Phương chắc cũng sẽ không lừa hắn.
- Thôi bỏ đi, thấy anh có vẻ có thành ý như thế, tôi cũng không làm khó dễ anh làm gì, tôi tiếp nhận anh rồi.
Diệp Khai phất phất tay nói.
- Cảm ơn ông chủ!
Thiệu Giang Bình nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Chỉ cần là Diệp Khai đã khẳng định trả lời thuyết phục, thế thì chuyện này cuối cùng cũng có thể chấm dứt rồi.
- Nhưng mà anh cũng không thể không bị sao được.
Diệp Khai nói:
- Sau này lấy ra một cái chương trình, anh theo đó mà nhìn một chút, căn cứ vào tình huống đó mà điều trần, cuối cùng xử lý mạnh yếu ra sao thì tôi sẽ khống chế cho anh. Nhưng anh không thể kiêm nhiệm được chức vụ Bí thư đảng ủy Lăng Cương nữa rồi. Ba căn phòng chứa vàng này chính là tai họa ngầm, anh báo cáo lại toàn bộ tình huống cho cảnh vệ Lý Hải của tôi một chút, thật rõ ràng kỹ càng, sau đó anh ta sẽ thay anh xử lý cho sạch sẽ.
- Số lượng vàng quá lớn, có thể làm ảnh hưởng tới…
Thiệu Giang Bình có chút lo lắng.
- Sớm biết số vàng như thế là quá lớn, anh còn cất giấu nhiều vàng như thế, không phải là tự tìm chết cho mình thì là gì?