Quan Môn

Chương 740 : Lại về thủ đô

Ngày đăng: 12:50 18/04/20




Diệp Khai nghĩ rất rõ ràng, dùng thiên phú tiên tri của Vạn Phương Phương, hơn nữa với năng lực suy tính của cô nàng thì mặc dù tự mình không thể chỉ điểm cô nàng đi nữa thì cô cũng có thể phát triển được.

Dù sao, hiện tại qua bên kia khai phá thị trường bất động sản thì đúng là đi đầu, thật sự khó bồi thường tiền lại.

Trước khi quay trở lại Long Thành, Diệp Khai vẫn đưa ra quyết định về lại Bắc Kinh một chuyến đã.

Chuyện ở Lăng Cương này, tuy rằng coi như cũng đã báo cáo được kết quả công tác với Bí thư Lâm Viễn Hành rồi, nhưng ảnh hưởng của các mặt thì cần Diệp Khai phải tự mình xử lý sạch sẽ. Bằng không mà nói sau này sẽ trở thành một chuyện phiền toái.

Thực tế quan trọng là hắn hi vọng lần này trở lại Bắc Kinh thì có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề về thay đổi chế độ xã hội ở Lăng Cương. Nói như thế

- Bí thư Diệp, lần này có thể sắp xếp cho chúng tôi tiếp kiến Bí thư Lâm Viễn Hành không?

Trong lòng Phó Bí thư Dương Thuân Hinh có chút kích động.

Lại nói tiếp, hiện tại cô vẫn chỉ vừa mới giải quyết vấn đề cấp phó ban, muốn gặp mặt trực tiếp Bí thư Đảng ủy trung ương thật không dễ dàng gì. Nếu là lúc Bí thư Lâm Viễn Hành đang đi thị sát thì còn có khả năng, nhưng hiện tại Diệp Khai lại đưa ra yêu cầu gặp mặt, mà lại do cấp bên trên tiến hành trù tính sắp xếp, chuyện này đương nhiên là hoàn toàn khác rồi.

Tống Tư Minh đứng cạnh cũng thấy rất có hứng thú với chuyện này, liền quay sang nhìn Diệp Khai, muốn nghe xem hắn nói sao.

- bên phía Bí thư Lâm Viễn Hành nhất định sẽ tiếp kiến mọi người, nhưng mà thời gian sẽ không được lâu lắm đâu, khoảng chừng tối đa chỉ được tầm nửa giờ mà thôi.

Diệp Khai cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.

Nghe được câu trả lời như vậy, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Với tư cách là Bí thư Đảng ủy nhà nước, Bí thư Lâm Viễn Hành trong lúc cấp bách như thế còn cố thu xếp chút thời gian tiếp bọn họ, chuyện này đã vô cùng khó được rồi. Vốn bọn họ còn tưởng rằng nếu có được thì cũng chỉ khoảng chừng mười phút đồng hồ, ai ngờ tới Diệp Khai rõ ràng lại nói rằng được hẳn khoảng thời gian nửa tiếng cơ. Chuyện thật thật sự không dễ dàng gì.

- Bí thư Diệp, chúng ta tới Bắc Kinh thì có thể ở lại đó nghỉ ngơi dạo quanh mấy vọng không, để cho mọi người chơi bời vui vẻ một đợt?

một cán bộ còn trẻ tuổi của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành đứng ra hỏi.

- Không thành vấn đề, đây là chuyện tôi đã đồng ý trước với mọi người từ đầu rồi mà. Sau đó tôi sẽ tìm người sắp xếp một chút, mang mọi người đi chơi ba ngày, ăn chơi nhảy múa,toàn bộ tôi bao hết cho.

Diệp Khai cười gật đầu đồng ý nói.

Trước khi đi vào Lăng Thành, hắn đã đồng ý rằng sau khi mọi chuyện thành công liền cho mọi người nghỉ ngơi một đợt. Hôm nay coi như viên mãn thành công rồi, đã giải quyết vấn đề của Lăng Cương một cách thích đáng rồi, đương nhiên là phải thực hiện lời hứa rồi.

Cán bộ do bên trên cử tới mặc dù không nói gì, nhưng theo thái độ có thể thấy được bọn họ cũng đều cực kỳ hâm mộ đãi ngộ với nhân viên của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành bên này.

Đi theo một lãnh đạo khéo hiểu lòng người, lại còn chịu thương cấp dưới nữa thật là có lợi mà.

- Tống cục, các đồng chí chỗ anh cũng cùng đi đi, để tôi thông báo một tiếng với Bí thư Lâm Viễn Hành là được.

Diệp Khai quả nhiên là không phụ sự mong đợi của mọi người, cười nói với Tống Tư Minh.

- Bí thư Diệp đều đã nói như thế, vậy khẳng định là không thành vấn đề rồi.
- Con muốn thay đổi chế độ xã hội ở chính nhà máy Lăng Cương?

Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong câu này, lập tức thấy giật mình. Điều này thật sự không nằm trong dự liệu của bọn họ.

- Con nói cẩn thận một chút xem, rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho con lại nảy sinh ra ý định này chứ?

Diệp Lão gia tử hỏi lại.

Đồng chí Hồng Chính cũng đồng ý, nói:

- Lăng Cương đang phát triển khá tốt, vì sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới vấn đề này chứ?

- Cũng chính là vì Lăng Cương đang phát triển khá tốt, cho nên con mới nảy sinh ra ý định này.

Diệp Khai nghiêm túc nói với hai vị ủy viên chính trị trung ương:

- Chẳng lẽ lại đợi cho tới khi sơn cùng thủy tận rồi mới cân nhắc tới vấn đề thay đổi chế độ xã hội hay sao?

- Hả?

Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong đều cảm thấy có chút hứng thú.

- Cũng chính là vì Lăng Cương phát triển cũng không tệ lắm, cho nên con mới nảy sinh ra ý nghĩ này.

Diệp Khai rất nghiêm túc nói với hai vị Ủy viên cục chính trị tw.

- CHẳng lẽ lại phải đợi cho tới khi xí nghiệp sơn cùng thủy tận rồi mới cân nhắc tới chuyện thay đổi chế độ xã hội hay sao?

- Hả?

Hai người Diệp lão gia tư cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong đều cảm thấy hứng thú.

Diệp Khai đưa ra vấn đề này quả thật là làm người khác phải tỉnh ngộ.

Trên thực tế, lực cản lớn nhất khi các xí nghiệp hiện tại thay đổi chế độ xã hội chính là những công nhân vốn có của xí nghiệp.

Đạo lý này thật ra rất đơn giản, thời điểm trước kia xí nghiệp hoạt động giống như cái bát sắt, bọn họ cho dù làm được tới đâu cũng sẽ có một số tiền lương nhất định. Sau này thay đổi chế độ xã hội rồi, thì sẽ trờ thành lao động ký kết theo hợp đồng rồi. Nói cách khác, trước đó là làm việc cho nhà nước, cũng chẳng khác gì làm việc cho một ông chủ vô hình, làm tốt hay làm xấu thì cũng thế thôi. nhưng bây giờ làm việc cho ông chủ rồi, nếu anh biếng nhác thì sẽ bị người ta đuổi thẳng cổ mà thôi.

Ít nhất là theo tâm lý mà nói, có số rất ít có thể tiếp nhận được sự thay đổi này.

Cho nên khi không còn chịu nổi sự ràng buộc đó, phải phá xí nghiệp từ bên trong mới có thể thúc đẩy xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, những xí nghiệp kinh doanh tốt thi sẽ không cân nhắc tới chuyện này.