Quan Môn
Chương 745 : Sở viên
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
Lúc này nghe nói Tạ Quân Ngọc tu luyện xảy ra vấn đề, Diệp Khai đương nhiên muốn hỏi rõ tinh tường, bằng không mà nói ảnh hưởng tới tân khu Thánh Vương không nói, chỉ sợ đối với bản thân nàng cũng sẽ bất lợi.
Có trời mới biết loại sự tình tẩu hỏa nhập ma gì đấy, có phát sinh trên người Tạ Quân Ngọc hay không?
- Tình huống cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng có chút vấn đề nếu không theo căn nguyên giải quyết sớm, sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát đi ra.
Đại sư phụ nhìn Diệp Khai nói:
- Kỳ thật lần thứ nhất khi ta thấy cháu, đã bảo nàng nên chủ động một chút, thế nhưng mà không biết do nguyên nhân gì giữa hai người lại không thành công, nha đầu kia lại xấu hổ không chịu nói rõ tình huống, hiện tại kéo dài như vậy ngược lại biến thành phiền toái hơn rồi.
Diệp Khai nghe xong, trong lòng đại khái đã có chút ấn tượng, tựa hồ vẫn là chuyện thải khí gì đó mà gây ra sự tình.
Lúc ấy hình như Tạ Quân Ngọc có nói ra chuyện này, nói là tu luyện của nàng có chút cổ bình, cần Diệp Khai phối hợp với nàng một chút mới có thể đột phá, sẽ thuận lợi hơn một ít.
Lúc ấy Diệp Khai chỉ cảm thấy đó là lời nói vô nghĩa, không nói thêm lời gì, mà Tạ Quân Ngọc cũng ngại nhắc tới chuyện này, hơn nữa quan hệ giữa hai người tuy nói là mật thiết, nhưng bởi nguyên nhân ở các phương diện khác, cho nên chưa từng phát sinh quan hệ thực chất.
Thoạt nhìn vấn đề nảy sinh tại phương diện này rồi.
Nhưng trong nội tâm Diệp Khai cũng cảm thấy nghi hoặc, không biết vị đại sư phụ này rốt cục lại thuộc lưu phái nào, vì sao nữ đệ tử tu luyện xảy ra vấn đề, lại cần tới việc thải dương bổ âm để giải quyết phiền toái?
Đối với sự tình như thế, Diệp Khai đương nhiên là không lời phản đối, dù sao hắn đã sớm đem Tạ Quân Ngọc biến thành độc chiếm rồi, cũng không khả năng cho phép nàng lao vào vòng tay nam nhân khác nha.
Nếu hiện tại còn có nhu cầu về phương diện này, như vậy có thể lẽ thẳng khí hùng trợ giúp Tạ Quân Ngọc giải quyết phiền toái trong tu luyện của nàng, là chuyện mà Diệp Khai nghĩa bất dung từ thôi.
- Chuyện này cháu nguyện ý giúp đỡ một chút.
Diệp Khai nghe xong đại sư phụ nói, liền biểu thị ra quyết tâm chịu giúp đỡ của mình.
Đại sư phụ nhìn biểu hiện của Diệp Khai, lập tức nở nụ cười, sau đó nói:
- Ta đương nhiên biết rõ cháu sẽ không cự tuyệt loại chuyện tốt này, nhưng bởi vì thời gian kéo hơi lâu cho nên cháu cũng phải cùng ta học một ít đồ vật, sau đó mới có thể thuận lợi giúp tiểu Ngọc đem sự tình giải quyết.
Nghe xong lời nói của lão nhân gia, Diệp Khai mới hiểu được một việc, nguyên lai không phải là thải dương bổ âm, mà là âm dương song tu nha!
- Tình huống này của cháu xác thực là có chút thú vị.
Đại sư phụ cẩn thận quan sát thân thể, kinh mạch cùng khí cơ của Diệp Khai xong, không ngừng tấm tắc hô kỳ lạ.
- Không phải là song tu thôi sao, có cần phiền toái đến như vậy?
Diệp Khai có chút khó hiểu hỏi thăm.
Đại sư phụ nói với hắn chuyện của Tạ Quân Ngọc xong, lại tiến hành kiểm tra thân thể hắn, đương nhiên, chỉ là bắt mạch cùng dùng tay xoa bóp trên người hắn.
- Ân, tốt!
Sở lão gia tử có chút gật đầu:
- Đi gặp đồng chí Diệp Tương Kiền rồi sao, thân thể ông ấy như thế nào?
- Đa tạ lão gia tử quan tâm, ông nội của cháu thân thể còn tốt, ăn cơm cũng nhiều, chỉ là lá gan có chút bệnh, nhưng không có gì đáng ngại.
Diệp Khai trả lời.
Lá gan của Diệp lão gia tử có chút vấn đề cho nên trong những năm gần đây đã cai thuốc lá cùng rượu, trong phương diện ẩm thực cũng rất có chú ý, ngược lại không có vấn đề gì lớn, chỉ khi tới mùa xuân bởi vì khí hậu, trong người vẫn nhiệt một chút, cho nên dễ dàng phát bệnh.
- Ân, ông nội cháu xuất thân binh nghiệp, tính tình luôn nóng nảy một chút, bệnh gan là khó tránh khỏi, nhưng mấy năm nay tu tâm dưỡng tính, xem ra cũng đã tốt hơn nhiều.
Sở lão gia tử đối với tình hình của Diệp lão gia tử vẫn khá tinh tường, bởi vì tư lịch của ông còn lão hơn cả Diệp lão gia tử, ngày xưa từng là thượng hạ cấp.
Diệp lão gia tử đi tới vị trí hôm nay cũng không được dễ dàng.
- Lão gia tử đang luyện thư pháp hay sao?
Diệp Khai thật nhanh nhìn thấy trên bàn bên cạnh đặt bức tranh chữ, bên trong nét mực chưa khô nên hỏi thăm.
- Phải đó, tiểu Huyên mua cho ông một căn nhà ở Giang Nam, mùa đông đi tới đó ở một chút, ông đang suy nghĩ nên đặt danh tự gì cho căn nhà bên kia, gọi là Sở Viên, cháu xem hai chữ này của ông, viết có được không?
Sở lão gia tử cười cười chỉ chỉ bộ chữ, hỏi Diệp Khai.
- Không tệ, rất có khí thế!
Diệp Khai nhìn hai chữ viết, cũng chỉ có thể nói như thế.
Chữ của Sở lão gia tử viết cũng bình thường, chỉ thắng ở chính khí thế của bản thân ông, Diệp Khai có thể tán thưởng chính là điểm này, muốn cho hắn trái lương tâm nói là thủ bút của thư pháp đại gia thật sự là quá giả dối!
- Đây chính là ưu điểm!
Sở lão gia tử tự nhiên biết rõ bản lĩnh của mình như thế nào, cười cười nói.
Sở lão gia tử xuất thân văn nhân, ở niên đại chiến tranh trước kia cũng không lăn lộn chiến trường, lẽ ra tạo nghệ trong phương diện văn tự phải thâm hậu hơn một ít, chẳng qua lúc đó bọn họ tiếp xúc chỉ là trường học, thời gian luyện chữ không nhiều, hơn nữa về sau ra nước ngoài du học, trở về lại bôn ba vì quốc gia, vì thế trong phương diện nghệ thuật thế này cũng không thể nói là quá tốt.
Đương nhiên cống hiến của thư pháp đối với nhân loại chỉ có thể xem như là bồi dưỡng tinh thần mà thôi, nếu nói tới tiền đồ vận mệnh của quốc gia, thư pháp thật sự là không có tác dụng, đây chỉ là môn nghệ thuật dệt hoa trên gấm, cũng không khởi lên được tác dụng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.