Quan Môn
Chương 752 : Thái độ của Đường Tế Xuyên thay đổi lớn
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
Trên thực tế đối với những cán bộ cao cấp như hắn mà nói, mọi người đều không muốn chủ động đi theo quân đội có tiếp xúc, nếu không rất dễ dàng bị người cho rằng muốn nhúng tay vào binh quyền, sẽ gây ra phiền toái.
- Tư lệnh của chúng tôi là Tây Bắc quân khu Đường Tế Xuyên!
Vị quan quân kia hồi đáp.
- Nga, là lão Đường sao…
Diệp Khai lên tiếng, cũng không quản đối phương nghe hắn xưng hô thủ trưởng của mình là “lão Đường” mà trừng mắt lộ vẻ không hài lòng, chỉ nói một câu:
- Hình như tôi không quen với ông ấy, lần trước gặp mặt là vì cần duy trì trật tự, nếu như ông ấy muốn trò chuyện, nể tình ông ấy trị quân xem như cũng chặt chẽ cẩn thận, gặp ông ấy một lần cũng không sao.
Tuy Diệp Khai đã đáp ứng nhưng khẩu khí lại rất lớn, làm hai vị quan quân kia không chút hài lòng.
Đường Tế Xuyên vốn là phó tư lệnh quân khu Tây Bắc, là tướng lãnh quân hàm trung tướng, ở trong mắt Diệp Khai chẳng khác gì một vị đại gia hàng xóm, điều này làm các quân quan dưới quyền hắn đương nhiên là không chịu phục.
Chẳng qua Đường Tế Xuyên trị quân đúng là rất nghiêm khắc, cho nên cho dù bọn họ có tức giận nhưng cũng không dám nói thêm lời gì, chỉ dẫn đường nhóm người Diệp Khai đi tới một tiệm ăn gần bên.
Đường Tế Xuyên mặc bộ thường phục, ngồi trong tiệm ăn, chung quanh không có người nào, lại kéo bình phong ngăn chặn tầm mắt nên người khác không nhìn thấy được gì.
Lúc này đã qua khỏi giờ dùng cơm giữa trưa, tuy rằng trong tiệm vẫn có khách nhưng không khí cũng đã thoải mái hơn, Diệp Khai đi vào trực tiếp tiến tới trước mặt Đường Tế Xuyên kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Lão Đường nếu không có ý tứ muốn tiếp đón, Diệp Khai cũng không cần chủ động kiểu như vậy, mặc dù đối phương là trung tướng, nhưng Diệp Khai cũng là quan viên cấp chính sảnh, lại còn là thiếu tướng phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, đương nhiên đã có tư cách ngang vai ngang vế.
Đương nhiên, nếu thay đổi giáp mặt cùng một vị thượng tướng, Diệp Khai phải biểu hiện khách khí hơn một ít, dù sao thượng tướng ở trong quân đội đã là tồn tại đỉnh cấp rồi, nếu không tính chức vụ trong Quân ủy, cấp bậc đều là giống nhau.
Người phục vụ nhìn thấy vội chạy tới rót chén trà, chỉ cảm thấy không khí có chút cổ quái, hơn nữa hai vị khách một già một trẻ trên mặt đều thật trầm tĩnh, ra vẻ không phải tầm thường, cho nên vừa buông bình trà liền vội vàng xoay người rời đi.
- Lão Đường, ông tới tìm tôi có chuyện gì?
Diệp Khai vừa mở miệng liền hô “lão Đường”, không hề có chút vẻ tôn trọng đối với một vị phó tư lệnh quân khu.
Đường Tế Xuyên nghe được vẻ mặt thoáng co rúm, bây giờ người có thể gọi hắn là lão Đường thật không nhiều lắm, không nghĩ tới một nhi đồng như Diệp Khai vừa mở miệng đã gọi hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường buồn bực.
Nhưng mà lúc này Diệp Khai lại nói chuyện, hơn nữa thái độ còn vô cùng ôn hòa.
- Đường tướng quân, chuyện giữa hai người trai gái với nhau, không phải cứ cầm súng là có thể giái quyết được vấn đề.
Diệp Khai tâm bình khí hòa nói với Đường Tế Xuyên:
- Có khả năng ông ở trong quân đội lâu lắm rồi, chuyện gì cũng đều thích ra lệnh sai khiến người khác. Nếu ở trong quân đội thì đúng là chả có việc gì, nhưng đối với việc nhà, thì không thể dùng mệnh lệnh giải quyết vấn đề được. Thật lòng mà nghĩ lại, ông không dồn hết công sức cùng tâm tư ở bên cạnh con gái ông thì làm sao có được sự tin tưởng của con gái cơ chứ? Tôi với Uông Tình thật sự cũng chẳng có gì, chỉ là ngẫu nhiên quen biết, sua đó cảm thấy khá hợp ý nhau thì làm bạn bè mà thôi. ông cũng không nên cứ như thế lôi hai người chúng tôi lại mà dính vào với nhau, dễ bỡn quá hóa thật lắm đấy. Ông cũng biết, mấy cô gái đều có chút tâm lý đối nghịch, ông phải tìm cách nào giải quyết tâm tư tình cảm của mấy cô ấy mới có thể giải quyết được vấn đề.
Nghe Diệp Khai nói một tràng như thế xong, lửa giân trong lòng tx đột nhiên trở lại bình thường.
Hắn đột nhiên cảm giác được, Diệp Khai nói rất có lý. Con gái hắn vẫn là luốn sống cùng vợ trước của hắn, vốn cũng đã có nhiều khoảng cách với mình rồi. Hắn không nên lôi kéo con gái thân cận làm gì, mà phải làm ngược lại cơ. Nếu như là đổi một phương thức ôn hòa hơn tới giải quyết vấn đề thì khả năng hiệu quả tốt hơn nhiều.
- Ài, là tôi làm việc có vấn đề.
Đường Tế Xuyên bỗng nhiên thở dài nói:;
- Việc nhà quả nhiên không thể đánh đồng cùng với quân vụ được, ở mặt này tôi thật sự đúng là có vấn đề rồi.
Diệp Khai mỉm cười, trong lòng tự nhủ công tác giáo dục thuyết phục của mình là thật đúng lúc đúng chỗ mà. Có thể tuần phục được cả vị tư lệnh có tính tình nóng nảy như thế đúng là không dễ dàng gì. Điều này quay lại mà kể cho Nhị lão gia tử nghe, ông cụ khẳng định cũng là trợn mắt lên mà kêu lạ đấy.
Đường Tế Xuyên vẫn rất có thanh danh trong quân đội, nhất là đối với những phương diện kiến thiết chiến lược đạn đạo bộ đội, làm được khá nhiều cống hiến, còn có thể nói là công cụ vừa chiến đấu, vừa thủ hộ chắc chắn mà sắc bén của quốc gia,
Điều này cũng làm tính tình của ông khá độc đoán, người bình thường đều hơi sợ ông ta.
Cũng chỉ có cậu hai Diệp Khai này mới có thể nói cho Đường Tế Xuyên hết nước hết cái, cuối cùng còn phải tỏ vẻ phục tùng mà bảo những gì Diệp Khai nói là hoàn toàn chính xác, làm cho ông ta biết nhận sai, thật đúng là không dễ dàng gì.
- Kỳ thật tôi vốn là vô cùng kính nể những cống hiến của Đường tướng quân cho phương diện kiến thiết quốc phòng, chủ yếu nhất là không quen nhìn tác phong gia trưởng của ông mà thôi.
Diệp Khai cũng hợp thời mà đưa ra ý kiến của mình.