Quan Môn
Chương 760 : Con cua có lòng cầu tiến
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
- Cháu cũng không phải là hạng chuyên nịnh bợ như thế chứ?
Diệp Khai cười cười đáp lại.
- Còn nói sao, vừa mới trời vào thu, cua ngon cua ngọt sao không thấy anh mang cua tới chứ?
Niếp Vân Phi phàn nàn nói.
- Lúc trời vào thu, có bao nhiêu người muốn mang cua tới cho người chứ, thêm cháu cũng chẳng hơn bao nhiêu nha,
Diệp Khai cười nói.
- Tuy rằng có nhiều người mang tặng cua, nhưng anh thấy tôi dám nhận hay sao? Tôi cũng chẳng giống như bố của anh, một mình ở lại Minh Châu tiêu diêu tự tại.
Niếp Vân Phi liếc nhìn Diệp Khai, nói.
Diệp Khai gật đầu, đúng là có chuyện như thế, đứng dưới góc độ của Niếp Vân Phi mà nhìn vấn đề, người khác đưa cua tới tặng, cũng không phải là cua nữa, mà là từng bó phiền toái.
Những vật này, ông ta đương nhiên là có thể trốn đi bao nhiêu xa liền tận lưc trốn xa đi chừng đó.
Tuy rằng thân là bộ trưởng của trung ương, hưng mà ban ngành mà Niếp Vân Phi đang phụ trách này cũng không thể chuyên quyền độc đóa được. Dù sao không nói cán bộ cấp phó tỉnh trở lên, cho dù là cán bộ cấp trưởng ban, những người muốn nhúng tay vào không chỉ là mấy người của cục chính trị trung ương. Tất cả mọi người đều muốn tự mình bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, tăng thêm lực lượng cho vây cánh của bản thân mình.
Cho nên ông làm bộ trưởng của bộ phận này cũng chẳng dễ dàng gì.
Trái lại, ngược lại lại có chút hâm mộ Diệp Tử Bình ở tận Minh Châu xa xôi. Người ta ở bên đó nhưng thật sự là người đứng đầu, hơn nữa còn có thể ép những người khác. Bên đó phần lớn thời gian đều trôi qua nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Thật ra cha con ở bên đó cũng chẳng phải dễ dàng gì, muốn phát triển kinh tế, những lãnh đạo đều đang nhìn chằm chằm. Với tư cách là thành thị trọng điểm phát triển trong thời kỳ mở cửa, ông ấy cũng có nhiều áp lực mà.
Diệp Khai liền nói.
- Ừm, cũng đều chẳng dễ dàng gì.
Niếp Vân Phi nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Đừng có ngắt lời, nói ra xem lần này anh lại tới làm gì. Nếu mang đống điều kiện gì đó tới, tôi cũng chẳng dám ăn cua của anh nữa đâu.
- Con cũng chẳng thích ăn cua gì, muốn ăn cũng phiền mà.
Diệp Khai nói:
- Người mà vừa rồi con mang tới, Niếp bá cũng nhìn thấy chứ?
- Ừm, thằng ranh nhà anh đúng là quá đào hoa nha, nhưng mà tôi thấy tuổi cô nàng hình như lớn hơn anh mấy tuổi cơ.
Niếp Vân Phi nói.
- Bác Niếp, Niếp bá bá, ánh mắt bác đây là có ý gì thế.
- Con cua tuy là sang tới nơi rồi, cũng chẳng qua chỉ là nhảy từ một cái thùng gỗ này sang một cái thùng gỗ khác mà thôi, kết cục chờ sẵn nó cũng chính là bị cho vào nồi hấp. thế đời tàn khốc, cho dù là ta nâng nó lên, thì điều chờ đợi nó cũng chỉ là tiến vào một cái vỉ hấp cao cấp hơn thôi.
- Đã đều có kết cục là phải vào nồi hấp, vì sao không chọn một cái nồi hấp cao cấp hơn chứ?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Niếp Vân Phi nhìn nhìn Diệp Khai, thật lâu mới cười nói:
- Được rồi, coi như không nói lại được anh.
Ngừng một chút, Niếp Vân Phi còn nói thêm:
- Người như anh mà để vào thời cổ đại, chắc cũng chính là hạt giống thuyết khách của Tô Tần Trương Nghi mất, cho dù cái chết đều có thể nói thành sống được.
- Thế thì vẫn chưa được, khả năng của con vẫn còn kém một chút.
Diệp Khai ngược lại rất khiếm tốn.
Trong nhà bếp của Niếp Vân Phi còn chưa bắt đầu làm việc, con cua đương nhiên cũng chưa được đưa vào vỉ hấp.
Mọi người ngồi chung một chỗ, liền không khỏi nói đến một số sự việc ở thành phố Long Thành. Niếp Vân Phi rất cẩn thận hỏi thăm công tác của Mộc Uyển Dung, cũng hỏi thăm một số động thái của Bí thư ns sau khi tới tỉnh Hà Đông.
Với tư cách là Bộ trưởng phụ trách tổ chức của trung ương, hay với tư cách là ủy viên của cục chính trị trung ương, Niếp Vân Phi vẫn luôn quan tâm tới công tác ở cơ sở. Ông cũng hi vọng từ trong câu nói của Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai có thể lấy được một chút số liệu trực tiếp về cơ sở. những thứ này có ích cho tình hình của ông, nhất là chuẩn xác hơn rất nhiều so với những văn bản báo cáo.
Sau đó Diệp Khai lại trò chuyện với Niếp Vân Phi về những điều tâm đắc của hắn trong chuyện phân chia chế độ thuế. Niếp Vân Phi nghe xong lại liên tục gật đầu, cho rằng chế độ trong sạch hóa tài khoản của bộ máy lãnh đạo kia đáng được nhân rộng lên.
-Hiện tại Long Thành đang là một tấm gương điển hình trong việc này, nếu có thể thuận thế phổ biến ra thì hiệu quả đúng là không tệ.
Niếp Vân Phi nói:
- Mấu chốt chính là vấn đề chấp hành mạnh hay yếu, nếu phía chấp hành làm không tốt thì cũng coi như là chế độ không tốt.
- Niếp bá bá nói rất đúng.
Diệp Khai tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của Niếp Vân Phi.
Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung ngồi ở chỗ Niếp Vân Phi khoảng chừng nửa giờ, liền đứng lên cáo từ.
Người ta với tư cách là lãnh đạo cấp cao, khó được có thời gian nhàn nhã nghỉ ngơ, bọn họ đương nhiên không thể quấy rầy trong thời gian dài.
Đợi tới khi bọn Diệp Khai rời đi, phu nhân của Niếp Vân Phi liền nói với Niếp Vân Phi:
- Thằng nhỏ này của lão Diệp gia, càng ngày càng khó lường nha. Chỉ mua con cua đều có thể nói thành được đống đạo lý lớn như thế. Tôi thấy đồng chí Tử Bình kia sao lại không có tài ăn nói như tế, tiểu Mạnh cũng chẳng phải là loại ăn nói khôn khéo như vậy, chẳng biết thằng nhỏ này là giống ai nữa?