Quan Môn
Chương 902 : Phải lập tức quyết đoán
Ngày đăng: 12:52 18/04/20
Đại khái có khoảng mười người mang theo cáng cứu thương, hiển nhiên cũng có người rất tò mò vì sao đột nhiên có phi cơ trực thăng đáp xuống, chỉ là bọn họ đang gấp rút chạy đi nên chỉ cắm đầu đi thẳng tới chỗ phi cơ trực thăng.
- Lão ca, đã xảy ra chuyện gì?
Lý Hải cùng Hạ Chính Kiệt nghênh tiếp, hướng một vị lớn tuổi dò hỏi.
- Sinh con, khó sinh…
Người lớn tuổi liếc mắt nhìn bọn họ, có chút lo lắng nói.
Nguyên lai bọn họ muốn đưa sản phụ đến phòng y tế, còn cách bên này tới mười dặm đường, nhưng hiện tại trời mưa lớn không tìm được phương tiện giao thông, chỉ đành tìm hơn mười thanh niên thay phiên nhau đưa đi.
- Chúng tôi đưa tiễn mọi người một đoạn đường đi, chỉ cần vài phút thôi.
Diệp Khai lên tiếng.
- Các vị đưa chúng tôi sao?
Người lớn tuổi có chút kinh ngạc hỏi.
Hắn nhìn thoáng qua quái vật khổng lồ đang đứng trong mưa, không khỏi có chút chần chờ, nhìn khối sắt này bay trên bầu trời mặc dù có chút hâm mộ nhưng hắn luôn cảm thấy chân rời mặt đất trong lòng có chút thấp thỏm.
Nhưng tình huống của sản phụ thật nguy cấp, cho nên bọn họ cũng không thời gian suy nghĩ thêm chuyện gì, chỉ ba chân bốn cẳng vội đem sản phụ đặt lên phi cơ trực thăng, sau đó cùng mấy người đi lên.
Chỉ là còn có vài người không dám ngồi lên phi cơ trực thăng, cảm thấy thứ đồ vật này không đáng tin cậy, cho nên ở lại.
Diệp Khai nói với bọn họ:
- Chúng tôi đưa họ đến phòng y tế trước, mọi người mau nhanh quay về thông tri trong thôn, trong huyện đã tổ chức đội công tác động viên mọi người di dời cả đêm nay, mau nhanh về thu xếp hành lý trọng yếu, sau đó rời khỏi thôn đi tới bên thị trấn, người trong huyện sẽ tiếp ứng mọi người.
- Di dời? Vì sao?
Mọi người nghe xong hiển nhiên không biết là chuyện gì xảy ra.
Diệp Khai đơn giản nói vài câu:
Hắn chạy ra xem xét, chỉ thấy hai bên sườn núi bên ngoài thị trấn các thôn dân đã tuyển rất nhiều địa phương bằng phẳng mà an toàn xây dựng cơ sở tạm thời, đem lều vải dựng lên, rậm rạp chằng chịt hơn ngàn lều.
Từ nơi này đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy khói bếp lượn lờ, đã bắt đầu có người làm cơm trưa.
Hôm nay mưa vẫn không giảm bao nhiêu, điều này làm Diệp Khai càng thêm lo lắng.
Hắn biết rõ dựa theo lời nói của chuyên gia quân đội, nếu như xuất hiện hiện tượng tràn đê, khoảng cách nổ tung cũng sẽ không bao xa, cho nên hiện tại nhất định phải xuất ra phương án giải quyết.
- Làm sao bây giờ?
Diệp Khai thương nghị cùng mọi người.
Các chuyên gia quân đội thương lượng một lúc, lại nói với Diệp Khai:
- Bây giờ nhìn lại chỉ còn cách ngăn chặn dòng sông thượng du, khiến cho nó thay đổi tuyến đường mới là hiệu quả nhất!
- Cũng chỉ đành như vậy…
Diệp Khai nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Chỉ là chuyện này nói ra thật dễ dàng, nhưng muốn làm thì bắt đầu gặp khó khăn.
Muốn chế tạo một hồi đất lở núi đổ, ít nhất phải lấy ra vài tấn thuốc nổ mới có khả năng.
Đừng nói nhiều thuốc nổ như vậy làm sao mà vận chuyển đi qua, chỉ nói về hệ thống dây điện máy khoan cũng hao phí không ít thời gian, cũng may ngày hôm qua khi họ đi khảo sát tình huống đập nước, đã chụp không ít bản đồ địa hình, lúc này có thể đem ra sử dụng.
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải tranh thủ thời gian!
Diệp Khai nói với mọi người.
Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm giác được trên tay của mình nắm giữ an toàn sinh mạng của hơn vạn người!