Quan Môn
Chương 903 : Không trung thư kích thủ (tay súng bắn tỉa)
Ngày đăng: 12:52 18/04/20
Quân đội chi viện rốt cục đã tới, chẳng những mang tới thật nhiều vật tư cứu tế đồng thời cũng phái tới phi cơ trực thăng.
Đây là hai khung phi cơ trực thăng loại nhỏ, từng khoang hành khách chỉ tải được hai nhân viên, nhưng từ ngoại hình nhìn lại càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt, dễ dàng điều khiển, chỉ cần một người có thể thật đơn giản tiến hành thao tác, cũng không khác gì lái một chiếc xe gắn máy.
Diệp Khai đối với hai khung phi cơ trực thăng loại nhỏ này cảm thấy hứng thú, bởi vì khoang hành khách là bọc thủy tinh, nói cách khác ngoại trừ đầu phi cơ được lắp ráp máy móc thì những phương hướng khác đều có thể quan sát được thật rõ ràng.
- Loại phi cơ trực thăng nhỏ này được tiến cử từ nước ngoài, thích hợp tiến hành điều tra cứu tế, bởi vì thể tích nhỏ, phản ứng linh mẫn, điều khiển cũng dễ dàng!
Phi công giới thiệu với Diệp Khai một chút.
- Ai, thứ này tốt, nếu như mình có thể lái được thì không cần ngồi xe làm gì, bay tới bay lui thật phương tiện.
Diệp Khai quan sát hồi lâu, có chút tán thán nói.
Trên thực tế thứ này muốn chế tạo cũng không đắt, còn rẻ hơn cả một chiếc xe thể thao, chẳng hạn như chiếc Hummer của Diệp Khai, một chiếc xe cũng trị giá vài chiếc tiểu trực thăng thế này.
- Đúng vậy, rất dễ lái thôi!
Phi công chỉ điểm Diệp Khai một chút, nên mở máy điều khiển như thế nào.
- Thoạt nhìn rất đơn giản!
Diệp Khai bình luận.
- Quy tắc đều thật đơn giản, chỉ cần chút kỹ xảo kinh nghiệm mà thôi.
Phi công trả lời.
Đặng Kim Hữu ở bên cạnh cũng thấy có chút quen mắt, nhưng lại nói thứ này không có chỗ nào trọng dụng.
- Chẳng lẽ anh định lái thứ này bay đầy trời? Đừng nói là bay về thủ đô, cho dù muốn ở trong tỉnh thành lái thứ này cũng chưa chắc được phê chuẩn!
Hắn nhìn độ cao chừng năm mươi thước dưới đất, làm ra quyết định, tranh thủ đáp xuống trong rừng cây đem tổn thương hạ thấp đến nhỏ nhất.
Mặc dù nói hắn cũng có thể lựa chọn đáp xuống trong đập nước, nhưng hắn lại không dám cam đoan sau khi mình bị rơi vào trong hồ có thể kịp thời trốn ra khỏi trực thăng hay không, nếu không hắn sẽ bị chết đuối, hơn nữa hắn cũng không cam đoan mình có thể bay tới được trên mặt hồ, vì vậy tảng rừng cây lớn này là nơi hạ cánh tốt nhất.
Diệp Khai cẩn thận hạ thấp xuống, nhưng phi cơ trực thăng lại không nghe theo lời hắn, dù sao hắn cũng không biết làm thế nào điều khiển nó đáp xuống.
Thường thường hắn vừa hạ thấp xuống thì trực tiếp lại rơi thật nhanh khiến cho hắn không thể không kéo ngược trở lên.
Thử đi thử lại vài lần tình huống rốt cục tốt hơn một chút, ít nhất không rơi quá nhanh, Diệp Khai thật cẩn thận thao túng trực thăng khiến nó tiếp cận một khu rừng cây dày đặc, lại thử hạ thấp độ cao.
Nhưng đúng ngay lúc này trong trực thăng bỗng nhiên phát ra tiếng cảnh báo tít tít, sau đó Diệp Khai lại nhìn thấy có ánh đèn phát ra ánh sáng màu đỏ chớp nháy.
- Đây là vật gì?
Diệp Khai không khỏi hồ nghi, hắn không biết đó là thứ gì, chỉ biết rõ đã nghe được còi báo động hẳn không phải là việc gì tốt.
- Chẳng lẽ là hết xăng?
Diệp Khai bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Quả nhiên Diệp Khai cảm nhận được động lực đang giảm xuống, mặc dù nói tốc độ trực thăng đã chậm lại nhưng lại rơi càng nhanh hơn, trực thăng đâm thẳng xuống đất, đâm trúng không biết bao nhiêu gốc đại thụ, không ngừng xảy ra va chạm phát ra thanh âm răng rắc không ngừng, thân trực thăng chấn động kịch liệt, xuyên thẳng trong khu rừng cây cuối cùng không biết đánh lên vật gì mới ngừng lại.
- Thao!
Diệp Khai cảm nhận được đầu của mình đập vào vật gì đó, hiện tại cửa sổ thủy tinh đã bị đụng vỡ nát, cũng không cần hắn suy nghĩ làm sao mở cửa ra.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc của mình có chút choáng váng hỗn loạn, toàn thân nhũn ra, hai mắt tối sầm liền ngất đi.