Quan Môn
Chương 985 : Toàn bộ mang về
Ngày đăng: 12:53 18/04/20
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, Bùi tổng đã tức giận, nàng có bao giờ từng chịu qua cơn giận kiểu này đâu!
Bùi Quân Thu cũng không nói thêm một lời, chỉ ra hiệu cho một bảo tiêu, người kia lập tức hiểu ý trực tiếp chạy sang bên cạnh cầm hai khối gạch xanh thoạt nhìn rất rắn chắc, hướng xe thể thao kia nện qua.
- Ầm…
Một tiếng vang to, miểng thủy tinh xe thể thao rơi xuống đất, bên trong tựa hồ có vài người lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Nhưng gã bảo tiêu kia vẫn chưa ngừng lại, cũng không hề suy nghĩ sẽ ngừng tay, lại cầm lấy khối gạch từ đầu xe tới trần xe, thùng xe cửa xe, lần lượt đập nát.
Khí lực của hắn khá lớn, cục gạch lại rắn chắc, binh binh bàng bàng một lát đã đem chiếc xe thể thao đẹp đẽ biến thành mặt rỗ, vô cùng thê thảm, quả thực không thể nhìn tới.
Thừa dịp hắn đang nện vào thùng xe phía sau, người trong xe rốt cục thất kinh đẩy cửa xe chạy xuống.
Bên trong tổng cộng có năm người, một người tựa hồ là lái xe, còn có một thanh niên trẻ tuổi, ba nữ nhân, xem cách ăn mặc của bọn họ không khó suy đoán mấy vị kia cũng không phải người Đông Sơn, ngược lại mang phong cách của người Hong Kong.
- Thao!
Diệp Khai vừa thấy được gương mặt của thanh niên trẻ tuổi kia, sắc mặt liền tối đen.
Thanh niên có vài phần men say kia không phải người khác, chính là con trai của chủ tịch Vạn Hòa tập đoàn Cù Hữu Nghĩa, tên là Cù Sĩ Vinh.
- Hắn không phải đang ở trong bệnh viện hay sao, vì sao lại chạy tới Đông Sơn?
Diệp Khai có chút kinh ngạc:
- Hơn nữa không phải nói hắn đã bị phế đi một chân hay sao?
Hiện tại nhìn vào liền phát hiện Cù Sĩ Vinh không khác gì người bình thường, không hề giống người tàn tật chút nào.
Diệp Khai cảm thấy thật kỳ quái, vì sao thương thế của hắn bỗng nhiên lại tốt lên đây?
Hắn tự nhiên không biết vì giải quyết bệnh tật kia, Cù Hữu Nghĩa đã nhờ Long Chính Tiết hỗ trợ tìm được khí công đại sư phi thường nổi danh trong nước Chương Khí Vân phát công phá tan chướng ngại trong kinh mạch của Cù Sĩ Vinh, để cho hắn khôi phục năng lực hành động.
- Giết người ah, giết người ah…
Cù Sĩ Vinh chấn kinh quá mức, sắc mặt xanh trắng từ trong xe lao ra kêu to.
Lái xe cũng chui ra thật nhanh, trên mặt có chút vết máu, cửa sổ xe bị đánh vỡ văng lên mặt hắn khiến mặt hắn có chút vết thương.
Nhưng tài xế kia tựa hồ có chút không phục, từ trong phòng lái rút ra một cây gậy bóng chày vung mạnh vọt tới chỗ gã bảo tiêu.
Bởi như vậy hắn ở lại nơi này xem như có chút xấu hổ, vì vậy hắn đứng dậy nói:
- Lãnh đạo, để tôi ra nhìn xem bữa tối chuẩn bị như thế nào được không?
- Được, tốt!
Diệp Khai nhìn hắn, trong lòng tự nhủ vị thư ký này cũng thật thức thời:
- Cậu đi mời hai vị lãnh đạo huyện Phương Thạch đến trước, không cần lo lắng ở đây.
- Dạ!
Đường Mộc gật đầu, lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nghe được tiếng cửa phòng đóng kín, ánh mắt Bùi Quân Thu nhìn Diệp Khai tràn đầy lửa nóng, đột nhiên lao tới ép hắn nằm ngửa trên sô pha.
- Tiểu tử không lương tâm, vì sao không gọi người ta tới sớm một chút?
Bùi Quân Thu cọ sát trên người Diệp Khai, không chịu buông tha vặn hỏi.
- Bề bộn thôi, em không biết anh bề bộn ra sao đâu…mấy tháng nay có bao giờ được rảnh rỗi chứ…
Diệp Khai cảm giác mỹ nhân đang không ngừng trêu chọc lão nhị của mình, hắn nhẫn nhịn nói:
- Chút nữa còn phải cùng người ta ăn cơm, em không lo lắng bị người nhìn ra sao?
- Vậy thì đã sao, cùng lắm thì đi tắm rửa, để cho bọn hắn chờ thêm chốc lát đi.
Bùi Quân Thu không cho là đúng hồi đáp.
Nhiều ngày không gặp mặt, trong lòng Bùi Quân Thu như một đoàn lửa nóng, hận không thể lập tức đem Diệp Khai nuốt vào trong bụng.
Kỳ thật Diệp Khai cũng đã động tình, hắn cho Bùi Quân Thu tới là muốn lấy việc công làm việc tư, ngoại trừ muốn giải quyết chuyện phát triển kinh tế Đông Sơn, còn có một nguyên nhân có thể thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý áp lực trong thời gian dài của chính mình.
Hiện tại mỹ nhân trước mắt, tự nhiên không lý do trơ mắt mà nhìn không tiến lên.
- Bùi tổng, xem anh làm sao thu thập tiểu yêu tinh em đây…
Trong lòng Diệp Khai nóng nảy, lập tức cởi tung áo sơ mi ném ra, bắt đầu cởi cả dây nịt lao lên…