[Dịch]Quan Môn

Chương 1152 : Đại nhân vật

Ngày đăng: 05:42 16/09/19

Đối với một số lời đồn trên quan trường, Tả Phi rất ít khi quan tâm, cảm thấy đây chỉ là đồn đại mà thôi. Trên thực tế, chuyện toàn bộ quan trường rất phức tạp. Mặc dù cha của Tả Phi là giám đốc sở tài chính Giang Hoài, rất có quyền thế, một trong những ứng viên cho vị trí thường vụ phó tỉnh trưởng cũng không dám nói thấy triệt quan trường. Là con gái, Tả Phi tự nhiên cũng có thể học được nhiều điều từ cha mình. Cô rất rõ ràng, những điều đằng sau lại thường ngược với biểu hiện phía trước, chuyện trong đảng không phải dễ dàng cho người ngoài nhìn thấy. Cho dù là trong cùng một phe phái cũng sẽ tồn tại rất nhiều cạnh tranh. Vốn dĩ vì lợi mà họp, vì lợi mà tán là chuyện bình thường. Nhưng lúc cô trông thấy vị đại nhân vật trước mắt này thì trái tim vẫn nhảy lên thình thịch. Không nghĩ tới, lúc này đây nhìn thấy đại nhân vật lại là ông ta? Người có cơ hội ngồi trên đài chủ tịch thì con số cộng hai tay hai chân cũng không thêm nhiều lắm. Hơn hai mươi vị đại nhân vật này, không thể nghi ngờ chính là có thể khuynh đảo thế cục trong nước, ở vị trí của họ, mỗi tiếng nói cử động đều sinh ra ảnh hưởng sâu xa đến toàn bộ quốc gia, thậm chí ở nước ngoài. Tả Phi cũng từng nghĩ tới, có lẽ có một ngày, chính mình cũng có thể đối mặt đại nhân vật nhưng cô chưa từng nghĩ qua trong tình huống này lại đột nhiên nhìn thấy đại nhân vật như vậy. Thật sự là có chút điểm rối loạn, trong đầu cô hoảng hốt, cảm thấy bản thân có ảo giác. Trần Nhiên nhìn đến vị đại nhân này cũng kinh ngạc nhưng không chấn động như Tả Phi. Dù sao hắn là lực lượng hậu bị của phe phái trong Giang Hoài, dĩ nhiên biết một chút về bên mình . Đại nhân này xuất hiện có chút đột ngột nhưng với tình thế hiện giờ cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Dù sao, chuyện lần này thật khiến người ta đau đầu, nếu như xử lý không tốt thì sẽ cục diện người ngã ngựa đổ. Đối với bọn họ mà nói, lợi ích bên Giang Hoài phi thường trọng yếu, tuyệt đối không thể để mất. Cho nên, vị đại nhân này đích thân tới căn cứ Lâm Giang cũng là chuyện có thể hiểu. “Con gái Tả Tuấn Kiệt?” Vị đại nhân vật này cau mày nhìn Tả Phi, sau đó nói,“Bộ dạng cũng là đoan chính, sao không biết nặng nhẹ như vậy?” Trong mắt ông ta, chuyện này tuy rằng làm cho quan trường tỉnh Giang Hoài bị động nhưng vẫn có thể khống chế. Điều duy nhất làm cho ông ta cảm thấy tò mò là Tả Phi thoạt nhìn không hề có lý do để phản bội. Chung quanh vài người cũng đều nhìn chằm chằm Tả Phi, hiển nhiên nghi ngờ chuyện tình. “Liễu cục ủy?” Tả Phi cũng nhìn chằm chằm vào vị đại nhân vật đối diện kia.“Không ngờ đại lão bản sau màn lại là ủy viên dự khuyết cục chính trị.” Tâm trạng của Tả Phi lúc này mới xem như bình tĩnh trở lại. Đối diện với vị đại nhân vật này, chính là Liễu Ứng Long vừa trúng ủy viên dự khuyết của cục chính trị không lâu, nhưng cũng đồng dạng với mỗi ủy viên cục chính trị đều có gốc rễ của mình, ông ta có lực ảnh hưởng rất lớn tới vùng duyên hải đông nam. Có thể nói, Liễu Ứng Long chính là một viên đại tướng của nam hệ, trọng điểm bồi dưỡng cho lực lượng hậu bị. Nếu không có phát sinh cái gì ngoài ý muốn thì với lực lượng hiện tại của nam hệ, cùng với xu thế phát triển mười năm hai mươi năm sau thì quyền lên tiếng về phương diện kinh tế ngày càng mạnh, tương lai đem Liễu Ứng Long thôi thượng thần đàn cũng không phải là chuyện không có khả năng. Tuy rằng nói lão Diệp gia có Diệp Tử Bình ngang trời xuất thế, bốn mươi tuổi đã vào cục chính trị nhưng Liễu Ứng Long chưa đến năm mươi tuổi cũng là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ, tuy rằng ông ta chỉ là ủy viên dự khuyết cục chính trị nhưng dưới sự thôi động toàn lực của bản phái thì dĩ nhiên không thiếu cơ hội bổ sung, cũng không kém Diệp Tử Bình bao nhiêu. Đối với lão Diệp gia Diệp Tử Bình mà nói, chủ chính Minh Châu cố nhiên là một cơ hội cực tốt nhưng biểu hiện hiện giờ của Minh Châu không phải quá mạnh mẽ. Ít nhất chưa làm cho người ta đánh giá có khả năng áp chế mấy tỉnh đông nam. Nhất là khi lực ảnh hưởng của lão Diệp gia ở địa phương kém xa so với trong quân. Chủ nghĩa đỉnh núi ở địa phương càng thêm phức tạp, càng thêm khó có thể nắm chắc, Liễu Ứng Long có ưu thế rất lớn về phương diện này. Tuy rằng là dự khuyết , nhưng Liễu Ứng Long lúc này đã coi như bước chân vào hàng ngũ lãnh đạo quốc gia. Tả Phi thật không ngờ, chuyện của Giang Hoài lại tính đến đầu của Liễu Ứng Long, khiến cô cảm thấy phi thường khiếp sợ. “Hừ, chuyện phía sau màn, các người có năng lực gì để biết?” Nhìn đến ánh mắt hoài nghi của Tả Phi, Liễu Ứng Long hiển nhiên có chút không cho là đúng. Chính cái gọi là không giận mà uy, Liễu Ứng Long nếu có thể đến tầng thứ này dĩ nhiên uy thế trên người không thể khinh thường, sắc mặt gây nên áp lực rất lớn cho người khác. Tuy rằng ông ta là người phát ngôi được phe phái đẩy lên sân khấu nhưng cũng không thể phủ nhận ông ta có chỗ độc đáo của mình, nhìn vào thấy được sự nghưng tụ lực lượng. Sự thật cũng đủ để chứng minh, mỗi vị có thể ngồi vào chủ tịch đài đều là cao thủ lấy khí ngự lực. Tiếp theo Liễu Ứng Long còn nói thêm,“Cô không biết hành vi của mình đã mang lại sự bị động rất lớn cho chúng tôi, cũng sẽ gây phức tạp rất lớn cho cha cô.” “ Con đường làm quan của Tả Tuấn Kiệt vốn rất được, nhưng qua chuyện này ai dám dùng hắn?” Dừng một chút, Liễu Ứng Long nói tiếp,“Không phải tôi hù dọa cô, cũng không nói trên bình diện quốc gia lớn như vậy, chỉ ngay gần Giang Hoài thì cán bộ cấp trưởng ban không chịu được áp lực tự sát cũng đếm không hết.” Liễu Ứng Long nói xong còn xòa hai bàn tay ra. Tả Phi nghe vậy muốn nói không có áp lực gì cũng là không có khả năng. Cô thấy tình huống trước mắt khác với những gì dự tính, nhất là Liễu Ứng Long xuất hiện khiến cô biết hướng đi đã đến bước không thể đoán trước. Với tình hình hiện giờ thì trong tỉnh Giang Hoài có ai ép được Liễu Ứng Long? Mọi chuyện không như suy nghĩ của cô. Mặc dù cô rất rõ ràng thân phận của Diệp Khai, ngầm đưa một số tư liệu vào tay hắn nhưng đột nhiên bị Trần Nhiên bắt cóc, đưa đến căn cứ Lâm Giang thì mọi chuyện đã đứt đoạn. Nghĩ đến tình huống như vậy, Tả Phi không khỏi cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như vậy còn không bằng quyết đoán đầu nhập Diệp Khai. Ít nhất những người này ném chuột sợ vỡ đồ, chưa chắc dám đối chọi công khai với lão Diệp gia, như vậy vấn đề an toàn của cô được bảo đảm. Chỉ là chuyện đến mức này không phải do cô làm chủ, mặc dù là lão Diệp gia có chiếm được ưu việt cũng chưa chắc có thể như nguyện vọng của cô là dùng chuyện này để trả thù. Trong mắt các đại nhân vật, người như cô không khác một con kiến. Chuyện tương lai không thể nói trước. Nếu như trước kia thì Tả Phi nghĩ thế lực bọn họ cao nhất bên Giang Hoài là cho của Trần Nhiên. Nhưng một phó bí thư dù cường thế cũng không có khả năng vượt qua bí thư và chủ tịch tỉnh, cách chức một giám đốc sở tài chính, ông ta không có đảm lượng, cũng không có năng lực này. Nhưng hiện tại lại khác, Liễu Ứng Long đột nhiên đi tới huyện Lâm Giang chính là muốn làm chuyện này. Nếu ông ta thật sự muốn nhúng tay thì không cần nhiều lý do, người ta hoàn toàn có năng lực này, dù sao trước mặt bí thư và chủ tịch tỉnh cũng phải nghe sự chỉ đạo của cấp trên. Đây là sự khác biệt về địa vị, là ưu thế tiên thiên của Liễu Ứng Long. Huống chi, Tả Phi ngửi được mùi sát khí theo như lời của Liễu Ứng Long. Tả Tuấn Kiệt tuy rằng chính là giám đốc sở tài chính, người chạm vào bỏng tay trong tỉnh, dĩ nhiên không nhàn rỗi đến mức buồn quá tự sát, nhưng nếu như có Liễu Ứng Long nhúng tay vậy thì có thể nói không chừng . Uy hiếp, đây là uy hiếp trần trụi a! “Nói tình huống đi......” Liễu Ứng Long là đại nhân vật lão mưu lược quan trường, công phu sát ngôn quan sắc coi như lô hỏa thuần thanh, tự nhiên có thể từ sắc mặt của Tả Phi đoán ra cô dao động, lúc này là thời cơ tốt nhất để lấy khẩu cung. Một sỹ quan bên cạnh cũng phụ họa nói,“ Cô phải rõ ràng tình thế, Liễu cục ủy cho cơ hội, nếu cô cứ ngoan cố vậy sẽ nhận hậu quả tương ứng!” Trần Nhiên nghe xong, khuyên nhủ,“Tả Phi, cô nên khai rõ ràng đi, đừng để giám đốc sở liên lụy vào. Ông ấy lăn lộn lên đây cũng không phải dễ dàng như vậy.” Trên thực tế, bọn họ hiện tại càng sốt ruột hơn. Chuyện phạm pháp của bọn họ ở Giang Hoài rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn phải lấy được lời khai từ Tả Phi để xem vấn đề như thế nào. Nếu không như thế thì khó có phản ứng phù hợp. Dù sao, đối đầu với lão Diệp gia không hề dễ dàng. Cho dù là bản thân Liễu Ứng Long cũng không cảm thấy chính mình xuất mã có thể đủ trấn được Diệp Khai. Diệp Khai tuy rằng tuổi trẻ nhưng với thân phận phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương thì dù là Liễu Ứng Long đụng phải, cũng sẽ cảm thấy phi thường đau đầu, phải biết rằng đây coi như phó thống lĩnh thân binh thiên tử, cục ủy cũng chưa chắc có năng lực gây ảnh hưởng, khỏi nói cục ủy như ông ta. Nếu để cho Diệp Khai bắt được nhược điểm vậy thì chuyện lần này sẽ khó mà nói.