[Dịch]Quan Môn
Chương 1153 : Dùng thuốc nổ để mở!
Ngày đăng: 05:42 16/09/19
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện của tỉnh Giang Hoài chắc sẽ được giấu nhẹm.
Vô luận là xem xét từ đại cục hay để bảo đảm tính ổn định của Giang Hoài thì chuyện này cũng chỉ đến vậy, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Liễu Ứng Long hoặc là quan viên cấp bậc cao hơn, nếu không sẽ tạo thành cục diện bị động rất lớn.
Phải biết rằng, lúc trước lão Trần gia bị hạ là thời kỳ minh ám lẫn lộn, nhân mã khắp nơi đấu tranh nên lão Diệp gia mới có thể thôi động.
Nhưng hiện tại đại cục đã định, trong tình hình như vậy một kéo một ủy viên dự khuyết cục chính trị xuống thật sự khó như lên trời.
Mặc dù là lão Diệp gia, cũng không dễ dàng khuấy lên một hồi phong ba.
Dù sao, Liễu Ứng Long là người trên đài, dù cho ông ngã thì thế lực sau màn vẫn cực kỳ mạnh mẽ. Nếu như bọn họ không từ bỏ ý đồ thì sẽ gây ra từng đợt tinh phong huyết vũ .
Hậu quả như vậy khiến mỗi cá nhân đều phải cẩn thận suy nghĩ, xem có nên làm hay không.
Liễu Ứng Long thấy sắc mặt của Tả Phi thay đổi thì biết lời nói của mình đã có tác dụng, liền nói với Trần Nhiên,“Tiểu Trần khuyên cô ta đi, tôi muốn trong vòng hai mươi phút nữa nghe lại tình huống.”
Nói xong, Liễu Ứng Long liền chắp tay sau lưng ly khai khỏi phòng.
Mấy vị mặc quân phục cũng bước theo ông ta, chỉ lưu lại hai người mặc đồ đen với khuôn mặt nghiêm trọng để phối hợp với Trần Nhiên.
“Đây là cơ hội cuối cùng của cô, tôi thật không muốn ra tay.” Trần Nhiên nhìn Tả Phi nói.
Trần Nhiên cũng không muốn nặng tay với Tả Phi nhưng hiện tại tình thế bắt buộc, không phải do hắn quyết định.
Dù sao, nếu như không biết rõ chuyện, Liễu Ứng Long chắc chắn ra tay tàn độc, Trần Nhiên tuy rằng tự cho mình rất cao, nhưng cũng không có lá gan đi nghi ngờ lời nói của một vị ủy viên dự khuyết cục chính trị.
Huống chi, chuyện lần này liên quan đến đường đi của bố hắn, hết thảy đều phải nhờ vào Liễu Ứng Long có lên tiếng hay không.
Tả Phi ngẩng đầu lên, tựa hồ có chút lo lắng.
Trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng hô thất thanh, dường như lính gác bên kia phát hiện gì đó.
“Ân?” Trần Nhiên cảnh giác đứng lên, bước về phía cửa.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảnh vệ bên chỗ Liễu Ứng Long cũng nhìn qua.
“Có người xông vào!” Bên ngoài lính gác hô.
*******************
Bên Diệp Khai trước khi tiếp cận căn cứ Lâm Giang đã nghiên cứu qua sơ đồ của căn cứ.
Làm người trong nghề, Lý Hải cùng Cam Tĩnh đều rất có kinh nghiệm, huống hồ bọn họ đều xuất thân quân đội nên cực kỳ quen thuộc .
Hải quân tuy rằng khác với lục quân nhưng bởi vì căn cứ Hoa Đông thần vận có hợp tác với hải quân nên một số bí mật trong mắt họ cũng không lớn lao gì.
Nhất là sau khi Diệp Khai liên lạc với Chung Ly Dư thì rất nhanh đã cung cấp tài liệu về căn cứ Lâm Giang.
Lúc trước căn cứ Hoa Đông cũng từng thiết kế một số thứ cho căn cứ Lâm Giang nên Chung Ly Dư khá biết bên này, thậm chí còn có cả bản vẽ kết cấu bí mật của căn cứ Lâm Giang.
“Chúng ta chia làm hai bộ phận hành động. Một nửa tiến vào trực diện, gây hỗn loạn trong căn cứ, một nửa theo tôi bí mật theo đường hầm tiến vào, vào thẳng bộ chỉ huy cứu người.” Diệp Khai dùng bút phác thảo qua nhiệm vụ trên bản vẽ.
“Nhị thiếu vẫn nên đứng ở bên ngoài thì hơn, hành động lần này rất nguy hiểm, không hợp để anh tham dự.” Lý Hải không quá đồng ý đối với quyết định của Diệp Khai.
Là người phụ trách chính cho an toàn của Diệp Khai nên Lý Hải biết rõ vấn đề an toàn của Diệp Khai cao hơn hết thảy.
Hệ số nguy hiểm của hành động tối nay cực lớn, chưa nói bên đối phương có bao nhiêu người, chỉ nói tới công tác phòng vệ của căn cứ Lâm Giang dựa theo tiêu chuẩn cấp sư đoàn, hơn nữa chuẩn bị cho chiến tranh, không giống như những tình huống trước kia.
Dù sao, là căn cứ của phân hạm đội hải quân vùng duyên hải, bên Lâm Giang có thể nói là tiền tuyến, các hạng mục đều rất đảm bảo.
“Chuyện này không cần tranh cãi.” Diệp Khai vung tay lên nói, thái độ cũng phi thường kiên quyết,“Tôi lo lắng toàn bộ lãnh đạo căn cứ đã can dự vào việc này, chỉ các anh đi vào không thể trấn áp bọn họ nên tôi phải có mặt.”
Diệp Khai đã nghĩ qua chuyện này, cấp bậc căn cứ khá cao, hơn nữa rất chính quy, đám Lý Hải tuy rằng là tinh nhuệ của cục cảnh vệ trung ương nhưng trên thực tế chỉ có thể xem như tư nhân, không nhiều khả năng ngăn được đám binh lính ngang ngược.
Cho nên, cũng cũng chỉ có chính hắn đứng ra, mới có khả năng trấn áp những người này.
Huống hồ Diệp Khai cũng biết, cấp bậc của những cán bộ Giang Hoài dính vào lần này khá cao, chuyện quan viên và quân đội cấu kết vốn đã cực kỳ nhạy cảm, nhất là trong tình huống khả năng có buôn lậu thì phần nhiều phải có độc thủ sau màn.
Suy nghĩ như vậy, Diệp Khai biết tự mình phải tham gia vào toàn bộ hành trình mới có thể xử lý tốt chuyện này.
Huống chi, theo như tình huống đám Trần Nhiên bắt cóc Tả Phi dẫn tới căn cứ Lâm Giang thì trực giác Diệp Khai cho rằng bên này khẳng định có đại nhân vật. Nếu không Trần Nhiên hoàn toàn không cần phải làm động tác này.
Chuyện Diệp Khai đã quyết định, đám Lý Hải cũng vô lực phản bác. Cũng may là Lý Hải biết thân thủ Diệp Khai rất tốt, bắn súng chuẩn xác nên không nhiều lo lắng.
Mọi người thương lượng xong xuôi rồi cùng tiến sát bên ngoài căn cứ Lâm Giang.
Bọn họ cũng không xông vào quân doanh, mà trực tiếp tìm được một cửa hầm bí mật.
“ Cửa hầm này chắc chỉ vài người trong căn cứ biết.” Cam Tĩnh dọn xong lối vào mọc đầy lau lách ẩn trong một nhà hoang cảm khái nói.
“Đó là khẳng định, loại đường hầm này chắc chắn được xây từ đầu, qua thời gian lâu như vậy ít người còn nhớ, ít nhất đại bộ phận cao tầng cũng không biết chuyện này.” Diệp Khai gật đầu,“Dù sao thái bình lâu ngày, bên trong quân đội cũng tốt xấu lẫn lộn, rất nhiều người chỉ còn lại có kiếm tiền , ứng phó qua chuyện đối với công tác chuẩn bị chiến đấu, không còn bao nhiêu trách nhiệm công việc.”
Đám Lý Hải cũng gật đầu đồng ý.
Là lực lượng xuất thân từ nòng cốt quân đội, bọn họ hiểu những tồn tại của quân đội, không tốt như tuyên truyền bên ngoài. Rất nhiều chuyện khiến người trong cuộc lo lắng, chỉ là muốn xoay chuyển cục diện không phải chỉ một hai đại nhân vật là có thể làm được.
Mọi người phát quang lối vào, cạy cánh cửa đã han rỉ thấy lộ ra một đường hầm tối đen.
Điều bất ngờ là thiết bị thông gió trong đường hầm vẫn còn hoạt động.
“Chỗ này nối trực tiếp với nguồn điện trung ương, chắc phải hoạt động suốt mười mấy năm....” Lý Hải nhìn một chút, liền làm ra phán đoán.
“Như vậy cũng tốt, không cần lo lắng vấn đề thiếu dưỡng khí.” Diệp Khai gật gật đầu, ý bảo mọi người đi vào.
Nói như vậy vì chuyện thiếu dưỡng khí rất phổ biến trong các đường hầm bị bít lâu ngày, hơn nữa còn thêm cả một số loại khí độc, người tiến vào trong đó rất nguy hiểm.
Nhưng đường hầm chiến đấu được chuẩn bị rất chu đáo, hơn nữa thời gian cấp bách, Diệp Khai cũng không nghĩ nhiều. Hắn chỉ dặn dò mọi người cẩn thận, vạn nhất có vấn đề gì thì bình dưỡng khí tùy thân cũng có thể duy trì một hồi.
Đường hầm đại khái dài chừng bốn trăm mét, trong đó còn có một số ngả rẽ, bên trên còn có đường hầm khác nhưng không khí không ngột ngạt vì thiết bị thông gió tại mỗi khúc quanh đều hoạt động tốt, chỉ có bề ngoài hơi rỉ sét, xem ra đã lâu không có ai tới bảo dưỡng.
Điều đau đầu là rắn khá nhiều, Lý Hải dọc đường chém chết tới mười sáu con, về phần chuột bọ thì không ai để ý vì dù sao chúng không có lực sát thương.
Mọi người đi qua hơn sáu trăm mét đường hầm cũng không mất nhiều thời gian.
Cánh cửa cuối cùng trông rất chắc chắn. Diệp Khai nhìn vào thấy nó được mở từ bên trong, đứng ngoài nhìn vào chỉ thấy một tấm thép dày, bên trên có vòng tròn màu đỏ báo hiệu nguy hiểm.
“Làm sao bây giờ?” Mọi người vừa thấy liền nhìn nhau. Có nhiều cách để mở cửa, trong đám Lý Hải có cao thủ mở khóa, cũng có thể dùng acid ăn mòn rồi mở ra, đáng tiếc hiện tại thời gian cấp bách, lại không có công cụ.
Diệp Khai nhìn thoáng qua cánh cửa sắt dày, nhìn chung quanh kín mít liền quyết đoán,“ Dùng thuốc nổ để mở!”