Quan Sách
Chương 1037 : Đương đầu với rắc rối!
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Trần Kinh bị lôi ra, Tống Tiên Kiều cũng không thể chạy được.
Mọi người cùng nhau đẩy Tống Tiên Kiều lên trên, ông ta liền hát cùng với Cao Minh Hoa.
Trần Kinh ngồi trên sofa, Miêu Đan Phương ngồi ngay bên cạnh hắn ta, Cao Hà cầm hai ly rượu tiến tới, cười nói:
-Bí thư Trần, Đan Phương, hai người đừng có quên uống rượu chứ!
Hôm nay Cao Hà uống hơi nhiều, cô ta lúc đầu ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng hiện giờ nhìn cô ta lại rất gợi cảm.
Đôi môi mộng đỏ, rất thu hút ánh nhìn, còn cả chiếc áo vest và zip bó chặt cơ thể, khoe được thân hình đầy đặn của cô ta, dưới ánh đèn nhấp nháy nhiều màu, vẻ đẹp ấy khiến cho vạn người phải mê đắm.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Trần Kinh, khoảng cách tương đối gần, khẽ cười rồi nói:
-Bí thư Trần, hôm nay anh có thể tay trái một cô, tay phải một cô, thật là có phúc nhé!
Cô ta nói xong, liền cảm thấy dường như có chút không ổn, bèn nói tiếp:
-Đùa thôi, tôi chỉ đùa thôi. Bí thư Trần anh đừng có tức giận. Sắc mặt của anh khẽ thay đổi, khiến cho nhân dân chúng tôi cảm thấy rất kinh sợ, tim cứ đập thình thịch thình thịch!
Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Cao tổng, chị có tài ăn nói thế này, sao không đi làm dẫn chương trình cùng với Đan Phương, thật uổng quá!
Cao Hà khẽ cười nói:
-Cảm ơn anh đã khen ngợi!
Cô ta thở một hơi dài, trầm tư nói:
-Tôi làm gì có cái phúc đấy, cả đời này tôi cũng không có được cơ hội đó, trời đã định là như vậy rồi!
Hai mắt cô ta mịt mờ, nhìn Trần Kinh nói:
-Bí thư Trần, hôm nay trong khung cảnh này, tôi vẫn phải nói những lời mà anh không thích. Vệ Hoa ông ta rất đáng thương, trước đây ông ta có chút không hiểu chuyện, nhưng gần đây trải qua nhiều chuyện, ông ta cũng đã tỉnh ngộ rồi.
Ông ta vẫn cần được anh chỉ bảo nhiều hơn.
Trần Kinh cầm ly rượu trên bàn lên, uống một ngụm, nói:
-Cao tổng, tính của chị quá nóng vội. Việc gì chị cũng cần phải suy nghĩ thấu đáo đã! Lão Vệ có suy nghĩ riêng của ông ta, ông ta có đường đi riêng của ông ta, chị lại cứ gán ghép suy nghĩ của mình cho ông ta như vậy, chị vội cái gì chứ?
Cao Hà cười, mắt híp lại, nói:
-Tôi đúng là có chút hơi nóng vội! Nhìn thấy đậu phụ nóng, chỉ mong là được cắn ngay một miếng. Anh nói lão Vệ có các mối quan hệ. Ông ta thì có quan hệ cái nỗi gì, chỉ biết bốc phét, đôi lúc khiến người ta tức chết!
Cao Hà cố tình nhích về phía Trần Kinh, cô ta cố chạm người vào Trần Kinh.
Cô ta là người trên thương trường đã lâu, việc ăn nói cô ta rất giỏi. Lời nói ra có chút mập mờ, nhưng lại không mang một chút phong trần nào.
Cách nói chuyện này khiến cho đàn ông cảm thấy rất thoải mái, người phụ nữ này rất hiểu lòng dạ của đàn ông, thực sự cô ta là người có nghề rồi. Lâu sau, cảm thấy quá phản cảm, thì cô ta mới thôi.
Khương Thiếu Khôn vẻ mặt có chút khó xử, Quan Khai Thuận nói:
-Chủ tịch ngân hàng Chu, đây là Phó bí thư Thành ủy chúng tôi, Trần Kinh!
Trần Kinh? Trẻ vậy sao?
Chu Kiến Hoa đứng bật dậy khỏi sofa, vẻ mặt có chút kinh hãi.
Tên tuổi của Trần Kinh ông ta đã nghe qua, trước đây hắn rất có tiếng ở trong Tỉnh.
Biệt danh của hắn là cán bộ trẻ tuổi nhất cấp Cục Sở, Chu Kiến Hoa không ngờ rằng, hôm nay có thể gặp được người này.
-Sao, Kiến Hoa, anh biết hắn sao?
Khương Thiếu Khôn quay đầu sang nói.
Chu Kiến Hoa cười ngượng ngùng, nói:
-Tôi mới nghe qua tên, chứ chưa từng gặp mặt, thật là trẻ tuổi quá!
Vẻ mặt của ông ta có chút không tự nhiên, ông ta cảm thấy lúc nãy mình đã quá vô lễ, hiện giờ ở chính đàn Lĩnh Nam ai cũng đều biết Trần Kinh là người của Chu Tử Binh, hơn nữa lại có quan hệ thân thiết với Phó chủ tịch thường trực Kiều Chính Thanh. Kiều Chính Thanh hiện giờ được phân quản về tài chính ngân hàng, tuy rằng Chu Kiến Hoa là người đứng đầu Ngân hàng xây dựng Tỉnh, là một hệ thống tư nhân.
Nhưng ở Lĩnh Nam làm ăn, không thể không tạo quan hệ với lãnh đạo trong Ủy ban nhân dân Tỉnh và Tỉnh ủy được?
Đương nhiên dựa vào thân phận cũng như sự khôn ngoan của ông ta, những thứ này tuy không viết trên mặt của ông ta, nhưng hành động vừa rồi của ông ta, ít nhiều cũng phản ánh suy nghĩ của ông ta.
Mà người khó xử nhất hiện giờ là Quan Khai Thuận và Đoạn Vĩnh Khánh.
Hai người không đặt phòng cao cấp, vừa rồi Quan Khai Thuận còn nói với Khương Thiếu Khôn là phòng cao cấp đang trong thời gian sửa chữa.
Hiện giờ Trần Kinh cùng một toán người lại từ phòng cao cấp đi ra, điều này không phải là đánh thẳng vào mặt ông ta sao?
Khương Thiếu Khôn nhìn Quan Khai Thuận và Đoạn Vĩnh Khánh, ánh mắt của ông ta không sắc nhọn, nhưng khiến cho hai người cảm thấy sắp bị thiêu chụi vậy, chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống ngay.
Khương Thiếu Khôn cầm ly rượu nho trên bàn lên, tỉ mỉ nhìn rồi lại đặt xuống, cười nhạt, nhìn hai người Quan Khai Thuận nói:
-Thứ này hai người xử lý đi, đi hát sao lại uống rượu nho, chẳng ra gì cả!
Ông ta lại quay sang phía Vạn Hân nói:
-Tiểu Vạn, không phải vẫn đang hát sao? Sao lại dừng lại, hát đi, tiếp tục hát đi, hôm nay chúng ta nhất định phải chơi hết mình!
Vạn Hân cười, không biết làm sao.
May mà Chu Kiến Hoa giải vây nói:
-Tôi hát một bài! Chúng ta đừng nghĩ tới chuyện đã qua nữa, mấy người đàn ông chúng ta cùng nhau hát!