Quan Sách
Chương 1090 : Thừa dịp có người cướp bóc
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Trần Kinh và Thu Nhược Hàn duy trì điện thoại liên lạc với nhau mỗi ngày.
Mà ngày thứ tư, Thu Nhựợc Hàn lại tới Lâm Cảng lần nữa. Lần này khí sắc của cô không tệ, có thể nhìn ra, cô sử dụng cách thức mới, hẳn có thu hoạch.
Hơn nữa điều kiện đặc thù, Trần Kinh không chọn ra ngoài lộ diện, mà chọn gặp Thu Nhược Hàn ở khách sạn.
Thu Nhược Hàn hôm nay không mặc quân trang, mà chọn một bộ trang phục công sở rất đĩnh đạc.
Phía trên cô mặc một chiếc vest, dưới là váy ngắn và tất chân, nhìn quyến rũ hơn bình thường rất nhiều.
Trần Kinh chợt liếc nhìn cô, giật mình.
Hắn đứng dậy mời Thu Nhược Hàn ngồi xuống, nói:
- Thượng tá Thu, thật ngại quá. Gần đây, phương diện Lâm Cảng phản ứng có chút quá khích. Lúc này tôi không tiện lộ diện bên ngoài nhiều, chỉ có thể khiến cô phải tới đây, hy vọng cô tha lỗi.
Thu Nhược Hàn thản nhiên cười cười, nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Sao thế? Đại chủ nhiệm Trần cũng gặp phiền toái à?
Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu không nói gì. Trong giọng nói của Thu Nhược Hàn có ngữ khí của người vui khi người khác gặp họa, khiến Trần Kinh có chút khó chịu.
- Phiền phức của anh quả không ít. Tôi nghe nói, gần đây rất nhiều tố cáo liên quan tới anh ở thủ đô, nói anh ở bên dưới là cán bộ của Uỷ ban Kỷ luật trung ương, không hề để ý thực tế của địa phương, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới công tác bình thường của chính quyền Đảng ủy địa phương, ảnh hưởng tới sự ổn định của địa phương.
Nghe nói lãnh đạo quan trọng trung ương khá giận về chuyện này. Cho rằng phòng Chỉnh đốn tác phong Ủy ban Kỷ luật lần này làm tổn hại hình tượng của Ủy ban Kỷ luật, anh còn dám ở lại Lâm Cảng?
Thu Nhược Hàn nói, giọng điệu hơi lạnh.
Trần Kinh vẫn không nói lời nào như trước, cúi đầu lật xem tài liệu của Thu Nhược Hàn.
Thu Nhược Hàn mấy ngày nay làm việc rất đắc lực, ít nhất nhìn từ tài liệu, làm rất rõ vấn đề của Bắc Việt.
Liên quan tới việc một chủ nhiệm hậu cần quân phân khu Bắc Việt tham nhũng. Vào lúc chế độ cải cách doanh nghiệp chuyển đổi loại hình, anh ta nhận một chiếc đồng hồ Rolex của người khác, còn có chứng khoán mua trị giá ba mươi ngàn, ngoài ra còn có tiền mặt.
Từ tài liệu của Thu Nhược Hàn có thể thấy, vấn đề này chủ nhiệm có thể khống chế được.
Sau đó dựa vào anh ta làm nơi đột phá, vấn đề liền được giải quyết nhanh chóng.
Còn vụ án của Hoàn Thành, Thu Nhược Hàn cũng tìm thấy điểm đột phá quan trọng.
Điểm đột phá chính là doanh nghiệp liên quan tới quân đội ký một hiệp nghị rất quan trọng với địa phương. Nội dung hiệp nghị chủ yếu là Hoàn Thành cung cấp cho bộ đội một mảnh đất hai trăm mẫu để dùng vào việc xây dựng sân huấn luyện. Mảnh đất này đổi lấy quyền quản lý xí nghiệp thời trang.
Trên thực tế việc xử lý của doanh nghiệp bộ đội này là chính quyền thành phố Hoàn Thành toàn quyền phụ trách.
Cứ như vậy ngồi chờ sao?
Hay cứ thỏa hiệp như vậy, ảo não rời khỏi?
Không thể nghi ngờ, hiện tại không may rồi.
Chuyện bên Hoàn Thành không dễ xử lý. Mình thất bại quay về từ Lâm Cảng, tới Hoàn Thành, mấy người kia có thể phối hợp với mình không?
Trần Kinh nghĩ ngợi đều cho rằng không có khả năng lắm. Người phụ nữ Lý Thanh Hương này, về mặt thế lực không thể thua bà bất cứ lúc nào.
Nếu thua bà, sẽ thua cả ván.
Trần Kinh cũng không quên, chồng trước của Lý Thanh Hương, Hạ Quân là người được gọi là giáo phụ của quan trường Lĩnh Nam.
Mặc dù Lý Thanh Hương và Hạ Quân quan hệ vẫn luôn không tốt, nhưng trong lúc mấu chốt, chính mình chọc giận tới Lý Thanh Hương, có việc gì bà không làm được?
“Trần Diêm Vương” hắn tung hoành nhiều năm như vậy ở Hoàn Thành có thể toàn thân đối diện, lần này mình thay đổi một thân phận, sẽ phải thất bại bỏ chạy sao?
Hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong phòng chợt khói mù mịt.
Trần Kinh có chút nôn nóng.
Bị người buộc tay chân cảm giác quá khó chịu.
Mình có thân phận Chủ nhiệm phòng Chỉnh đốn tác phong Ủy ban Kỷ luật, hiện tại lại trở thành một lực cản lớn.
Làm không tốt liền đảo loạn công tác bình thường của chính quyền Đảng ủy, hiện tại ở thủ đô, tố cáo với công tác của mình đầy trời, là phúc hay họa, còn chưa biết.
Nếu thật sự Trần Kinh còn không cẩn thận, nghĩ ra phương pháp xử lý khéo léo, lúc này lần này của hắn sẽ thất bại hoàn toàn.
Thất bại như vậy khó có thể chấp nhận được.
Không chỉ đơn giản là ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn.
Quan trọng hơn là, trong lòng Trần Kinh mãi mãi có một suy nghĩ không cam lòng chịu thất bại.
Nếu cứ ỉu xìu trở về, hắn khó có thể chịu được, đây quả thực là một nỗi nhục vô cùng.
Trần Kin thật sự cảm thấy mình đen tới tám đời rồi, sao lại có duyên với địa phương Lĩnh Nam này đến vậy?