Quan Sách
Chương 1091 : Vở kịch hay mở màn!
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Mấy ngày gần đây đối với Trần Kinh mà nói, thức thâu đêm là chuyện thường.
Về cơ bản, mỗi ngày hắn chỉ nghỉ ngơi nhiều nhất là ba bốn giờ đồng hồ, thời gian còn lại đều dành để suy tư.
Đêm đã về khuya, Trần Kinh vẫn vùi trong điếu thuốc.
“Cốc, cốc”
- Vào đi!
Tần Sơn Hà tỉm tỉm cười bước vào, mang theo trên tay một món đồ, nói:
- Chủ nhiệm, ngài vẫn chưa nghỉ sao? Ăn chút gì đi vậy! Ngành ẩm thực của Lâm Cảng đặc biệt phát triển, ngài xem thử chỗ cổ cánh vịt này, vừa rẻ vừa ngon! Nào, ngài ăn thử một chút chứ?
Trần Kinh cười, sắc mặt có vài phần cay đắng.
Tần Sơn Hà không có chút tinh thần cầu tiến gì, tới đâu hay tới đó, mỗi ngày đều nhàn nhã thong dong.
Ông ta cũng không quan trọng việc vụ án có tiến triển gì không! Tinh thần cực kỳ tốt, trong lòng mãi mãi luôn là ánh dương rạng rỡ.
Có lúc Trần Kinh đã nghĩ, bản thân cố sống cố chết để mưu cầu điều gì? Tần Sơn Hà cũng vì Đảng công tác cả một đời rồi, nhưng mỗi ngày của ông trôi qua lại thoải mái nhường nào?
Ông không có chút ưu sầu nào, đâu giống một thanh niên trẻ tuổi như mình đây, có những khi lo lắng tới mức bạc cả đầu?
Trần Kinh lấy một miếng cổ vịt trong chiếc túi giấy ra cắn thử một miếng rồi nói:
- Lão Tần, chúng ta gặp rắc rối thật rồi! Thế nào? Cán bộ của Lĩnh Nam rất cứng rắn phải không? Thậm chí Ủy ban Kỷ luật chúng ta bọn họ còn không thèm để vào mắt!
Tần Sơn Hà cười híp cả mắt, nói:
- Chủ nhiệm Trần, ăn trước đã. Hiện giờ chúng ta bị vây khốn rồi, dẫu vậy cũng không phải là bất ngờ gì lớn cả, ăn rồi tôi sẽ nghĩ giúp ngài vài phương án! Tên Hoàng Tiêu này, quả thực quá sức khinh người, còn tưởng Phòng Chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật chúng ta không có biện pháp gì với hắn!
Trần Kinh ngẩn người, quay lại nhìn Tần Sơn Hà, nói:
- Lão Tần, có ý gì hay thử nói xem?
- Ăn trước đi đã, đồ ăn ngon, chúng ta ăn xong rồi từ từ nói chuyện!
Tần Sơn Hà là một tên cáo già ở cơ quan, đã công tác trong Ủy ban Kỷ luật mười mấy năm rồi, từng vượt qua rất nhiều thử thách ác liệt.
Dùng cách nói khoác lác của ông ta, thì ông ta cũng từng trẻ trung, cũng từng mơ mộng. Khi còn trẻ dấn sâu vào con đường chống tham nhũng, từng đối phó với khôgn ít người.
Sắp xếp lại đống đồ, ông ta cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, tôi thấy tên Hoàng Tiêu này, cứng đầu cứng cổ vô cùng. Không cho hắn biết tay, thì hắn vẫn đề cao bản thân. Đã vậy, tôi thấy chúng ta nên bắt đầu hành động thôi, tôi muốn xem xem, hắn ta rốt cuộc cứng đầu tới đâu!
Môi trường phát triển của địa phương không thể bị phá vỡ, cục diện đoàn kết ổn định của địa phương không thể để bị phá vỡ, nếu không Trần Kinh lại mở thêm một buổi nói chuyện riêng về Hoàn Thành, sẽ gây nên những ảnh hưởng tương đối tiêu cực.
Nếu đã như vậy, lúc này mới chính là thời điểm Lý Thanh Hương xây dựng uy vọng sau khi bước lên vị trí mới tại Hoàn Thành.
Để bảo đảm sự ổn định của Hoàn Thành, lãnh đạo có kháng cự nổi áp lực từ phía trên không, điều này sẽ thể hiện năng lực của lãnh đạo đó.
Lý Thanh Hương dường như đã tìm thấy cơ hội thể hiện năng lực này với Trần Kinh.
Trần Kinh đã quá hiểu người phụ nữ này, Lý Thanh Hương là kiểu nữ cường, nhưng tật xấu là tầm nhìn thiển cận lại được thể hiện rất rõ ràng ở người phụ nữ này.
Hơn nữa, trong mắt Lý Thanh Hương, mãi mãi không tồn tại cách nói “bằng hữu” này, trong mắt bà ta chỉ toàn là lợi ích.
Đướng trước lợi ích, tất thảy đều phải dẹp sang một bên.
Quan hệ giữa bà ta và Trần Kinh có vài phần tách biệt với nhau, lại có vài phần chặt chẽ, bởi vậy có thể đoán được điều này.
Khi Trần Kinh đứng trên một vị trí tương đối mạnh, bà ta sẽ không tiếc công bợ đỡ, năm đó bà ta luôn mồm nói rằng Trần Kinh là cán bộ do Hải Sơn bồi dưỡng, để tạo dựng mối quan hệ với Trần Kinh, và ta đã tận dụng hết sức mình.
Nhưng một khi Trần Kinh gây bất lợi cho bà ta, hoặc là khi Trần Kinh đứng ở thế bị động,
Tốc độ trở mặt của bà ta lại không hề chậm, bà ta sao có thể hé ra nửa câu kiểu Trần Kinh là cán bộ đi lên từ Hoàn Thành?
Trần Kinh sau khi tới Hoàn Thành, phản ứng từ phía Hoàn Thành đối với hắn vô cùng lạnh nhạt.
Chỉ có mỗi Trưởng ban thư ký Thành ủy Quan Khai Thuận tới chào hỏi một cách không mấy mặn mà.
Hơn nữa Quan Khai Thuận nói chuyện rất mập mờ, thờ ơ, dường như căn bản không đặt Trần Kinh vào mắt.
Đương nhiên, trước đó ông ta và Trần Kinh chưa hề qua lại gì với nhau, tính cách của ông ta kế thừa của Khương Thiếu Khôn, tính tình nóng nảy, cũng vô cùng cứng đầu.
Dẫu vậy, Trần Kinh cũng không có gì phản cảm với Quan Khai Thuận, trong mắt Trần Kinh, so với Lý Thanh Hương, Quan Khai Thuận khả ái hơn rất nhiều.
Mà sau khi Trần Kinh tới Hoàn Thnàh, cũng không vội ra tay phá án.
Hắn hạ lệnh cho bốn thành viên của tổ, nghỉ ngơi ba ngày, tự do hoạt động, sau đó xét kỹ lại tình hình để triển khai công tác.
Trong lòng Trần Kinh hiểu rõ, vở kịch hay của Lâm Cảng sắp mở màn rồi, còn hắn chính là đang ở lại Hoàn Thành chờ màn kịch hay này rớt màn…
(còn tiếp)
DG: dulactieu ^_^