Quan Sách
Chương 1117 : Một âm mưu?
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Khó có thể nuốt trôi cà phê.
Đều là cái quái gì, cho dù không dùng phụ liệu gì, dùng một ly cà phê đậm đặc, cũng không như này, một mùi khét thoang thoảng.
Thẩm Mộng Lan chỉ uống một ngụm cà phê, rồi không chạm vào cốc nữa.
Cô phải thừa nhận, nói chuyện với Trần Kinh khá căng thẳng, sự căng thẳng như vậy có chút kỳ lạ.
Thẩm Mộng Lan đi đến được vị trí của ngày hôm nay, coi như là đã trải qua cục diện lớn, người nào mà cô chẳng tiếp xúc qua, người ở tầng lớp gì mà cô chẳng gặp qua?
Nhưng bây giờ khi nói chuyện với Trần Kinh, cô lại khá căng thẳng.
Trần Kinh không giống với những thanh niên tài tuấn mà cô từng tiếp xúc qua. Cứ như vậy mặt đối mặt ngồi nói chuyện qua lại với Trần Kinh. Trần Kinh nhìn qua không giống người thường. Hơn nữa trong lời nói, Trần Kinh cũng không quên ca ngợi dáng vẻ xinh đẹp của cô.
Nhưng Thẩm Mộng Lan ngược lại hiểu rõ, Trần Kinh cũng không có dụng tâm động đến cô, ánh mắt của Trần Kinh rất bình tĩnh, Thẩm Mộng Lan là nhân vật nữ có vũ khí lợi hại, xem ra không có tác dụng trước mặt hắn.
Trần Kinh không giống như là tay già đời lão luyện, cũng không phải cái loại quân tử ngay thẳng thật thà, biểu hiện của hắn tùy ý, mà sự tùy ý như vậy vô hình trung làm tăng thêm khoảng cách của hai người.
Thẩm Mộng Lan vì muốn biết rõ ràng địa chỉ của Trần Kinh, cái giá cô trả quá lớn, cô đã nhờ đến không ít mối quan hệ.
Mấy ngày nay cô mỗi ngày đều lái xe đi đến nơi này, chính là muốn tìm cơ hội thích hợp để có thể tiếp xúc với Trần Kinh.
Tiếp cận Trần Kinh, hoặc là có thể tiến thêm một bước trở thành bằng hữu của Trần Kinh, điều này có ý nghĩa trọng đại với cô.
Kế hoạch làm thế nào để thu xếp nghiêm chỉnh tập đoàn Vạn Hải vẫn ẩn ở trong đầu cô, kế hoạch này nhất định phải có Trần Kinh đóng vai trò trọng yếu.
Hôm nay đúng lúc có cơ hội, đáng tiếc cô cảm thấy mình dường như xem nhẹ Trần Kinh.
Trần Kinh không phải là gã tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt mà bình thường cô thường gặp, Trần Kinh không rẻ như vậy, nếu muốn tới gần Trần Kinh, cô cần trả giá lớn hơn và phải cố gắng nhiều hơn.
- Bí thư Trần, chỗ này có chút gay go, chuyện của tôi không biết có nói ra được tại quán cà phê này không, bằng không...
Thẩm Mộng Lan áy náy nói.
Trần Kinh nói:
- Được rồi, trà xanh nơi này khá ngon, là mùi vị chính thống của Sở Giang. Khả năng thưởng thức cà phê của cô hơi kém, dù sao cũng là thành phố nội địa, thưởng thức cà phê chỉ dành cho người xem nó là một trò thời thượng. Người mà thực sự hiểu và biết thưởng thức nó không nhiều lắm.
Vừa nghĩ đến đây, hắn rốt cuộc đã ngồi không yên, hắn đưa tay ra ngoài, nói:
- Được rồi, Thẩm tổng, đã muộn, chúng ta hôm nay kết thúc ở đây đi. Sau này có cơ hội chúng ta lại bàn tiếp.
Trần Kinh đứng dậy, Thẩm Mộng Lan nhất thời còn chưa có kịp phản ứng.
Vừa rồi cô vẫn nhịn không được hoàn cảnh nơi này, có thể nói là như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Nhưng Trần Kinh đứng dậy yêu cầu cô rời khỏi, cô lại cảm giác mình còn có rất nhiều ý tưởng vẫn chưa được thực hiện, cô còn muốn tâm sự nhiều hơn nữa với Trần Kinh.
Đáng tiếc Trần Kinh không cho cô cơ hội này, đứng dậy mặc áo khoác vào liền đi ra.
Thẩm Mộng Lan cuống quít chạy đến trước quầy tính tiền, khi đợi cô ra cửa, Trần Kinh đứng ở cửa châm một điếu thuốc mỉm cười với cô.
Mặt cô không khỏi đỏ lên, chợt trấn định lại nói:
- Bí thư Trần...
Trần Kinh cười nói:
- Thẩm tổng, tôi sẽ không tiễn cô rồi. Nhà tôi trong cư xá nhỏ này, cô đi đường cẩn thận nhé.
Trần Kinh phất tay về phía Thẩm Mộng Lan, xoay người rời khỏi, hắn bước nhẹ nhàng, trong lòng dường như không vui, nhưng không bao lâu liền biến mất trong tầm mắt của Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan vẫn nhìn theo bóng lưng của Trần Kinh rời đi.
Nhìn Trần Kinh từ sau lưng, môt chút cũng không giống như Bí thư Thành ủy có quyền cao chức trọng trong tay, ngược lại có điểm giống cậu bé gần nhà.
Bước đi của hắn không giống những tên quan thường dùng, mà giống như một người tri thức tinh anh, thần thái vội vàng.
- Trần Kinh.
Khóe miệng Thẩm Mộng Lan lộ ra nụ cười, trong đầu cô lại hiện ra hình dáng tai to mặt lớn của Lã Quân Năm.
Hai hình dáng này nếu để lại một chỗ khó mà có thể so sánh được, hoàn toàn có sự khác biệt như bầu trời và mặt đất.
Thẩm Mộng Lan bỗng nhiên nghĩ, có một ngày cô thật sự không có biện pháp, cái giá phải trả cho dù là cao, cô cũng phải lựa chọn Trần Kinh, tuyệt đối không thể chọn kẻ như Lã Quân Niên.