Quan Sách

Chương 1125 : Chủ tịch thành phố lúng túng!

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Sắc mặt Trần Kinh có chút khó coi, khiến cho Tiếu Hàm ở trên xe không dám nói lời nào.



Thư ký Phương Cương ngồi ở ghế phụ lái.



Trần Kinh vỗ vỗ ghế phía trước nói: - Đưa điện thoại cho tôi!



Phương Cương dè dặt đưa điện thoại cho Trần Kinh, Trần Kinh cầm điện thoại lên bấm số gọi cho Hồ Duyệt.



Điện thoại vừa thông, Trần Kinh liền lập tức nói: - Tôi nói anh Lão Hồ, anh làm trò trống gì vậy? Anh đây là kiếm chuyện với tôi đúng không? Ở bên đây tôi đã đủ loạn rồi, anh vẫn còn thêm dầu vào lửa, anh không khiến cho Kinh Giang của tôi bị tê liệt anh vẫn chưa bỏ qua có phải không?



Hồ Duyệt ở đầu bên kia điện thoại hơi ngẩn người nói: - Anh là nói chuyện bài báo sao? Sao rồi? Tính cách của tôi từ trước đến nay anh không hiểu hay sao? Bài báo của tôi viết hoàn toàn là dựa trên thực tế. Anh hãy xem lại cẩn thận nội dung của bài báo, sau đó thử điều tra xem những gì mà chính quyền của các anh đã làm được.



Trần Kinh tôi nói cho anh nghe, tôi và anh mặc dù có quan hệ thân thiết, nhưng từ trước đến nay tôi là người công tư phân minh.



Công nhân thất nghiệp đây là yếu thế của tập thể, các anh lại càng phải gắng thay đổi, không có căn cứ các anh đã nói xằng nói bậy, hơn nữa còn đưa ra uy hiếp, dùng biện pháp bạo lực để chấp pháp. Trịnh Viễn Khôn cũng là bạn của tôi, anh ta đến Kinh Giang một chuyến, thiếu chút nữa thì không trở về được, nếu như không phải là tôi kịp thời gọi luật sư đến giúp đỡ, tôi e rằng các anh đã trừng trị anh ta ngay lúc đấy.



Trần Kinh tức giận nói: - Lão Hồ, anh đừng nói cái gì mà công tư phân minh. Dù sao chuyện này nhất định tôi sẽ đến tìm anh để tính sổ. Trước khi anh đăng báo anh không nói với tôi, anh có biết là nội dung như vậy mà đăng lên báo sẽ ảnh hướng lớn thế nào đến Kinh Giang không?



Các anh là người của giới truyền thông, một chút khả năng nhìn cục diện cũng không có, các anh còn làm cái gì?

Thanh âm của Trần Kinh cất cao, dường như là tức giận không thể kìm chế lại được.



Hồ Duyệt thấy Trần Kinh thật sự đã nổi nóng, anh ta cũng không dám tiếp tục đối chọi, anh ta trầm ngâm một chút nói:



- Chuyện này muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, anh không nên gấp gáp quá, tôi gọi điện cho Viễn Khôn, tôi cho rằng anh nên trao đổi với anh ta thêm một chút!



Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, nói: - Tôi trao đổi gì với anh ta? Tự mình tìm phiền phức cho mình sao? Tôi nói Trịnh Viễn Khôn không phải là người bình thường. Trong đầu anh ta chỉ có lý tưởng của anh ta là được đặt lên hàng đầu, người như vậy tôi còn nói chuyện gì với anh ta? Lại để cho anh ta bôi nhọ tôi sao?



Trần Kinh cúp điện thoại, quay đầu nói với Tiếu Hàm:


Ở trong buổi tiệc, dưới ánh đèn mờ ảo, nhục dục của Từ Binh dần dần bốc lên đầu.



Ông ta đứng dậy nâng chén rượu nói: - Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta tiếp tục, hôm nay cô rất gợi cảm, đã mê hoặc rất nhiều đồng nghiệp trẻ của chúng ta!

Thẩm Mộng Lan lén nhíu mày, trên mặt lại cười tươi như hoa, nói: - Chủ tịch thành phố anh độ lượng, tôi không so được với anh! Anh tha cho tôi đi!



Thẩm Mộng Lan nói chuyện dịu dàng dễ nghe, nhưng lại vô cùng ám muội.



Lúc cô nói ra từ "tha" còn không kìm lại được liếc mắt đưa tình, bộ dáng này khiến cho Từ Binh dường như không kìm chế được.



Từ Binh tự mình định thần lại, đang muốn mở miệng nói gì đó.



Cục trưởng Cục đất đai Trương Thiếu Lâm lặng lẽ đến bên tai nói nhỏ với ông ta mấy câu.

Từ Binh chỉ cảm thấy tay hơi lạnh, hơi nóng trong đầu trong chốc lát đều biến hết.



Ông ta trợn trừng mắt nhìn Trương Thiếu Lâm nói: - Đổng Quang Vân ở đâu?



Vẻ mặt Trương Thiếu Lâm lúng túng, đẩy cửa phòng ra, ở bên ngoài cửa có một người đàn ông cao to tầm hơn bốn mươi tuổi đang đứng.



Người đàn ông cao to kia chính là Đổng Quang Vân, Bí thư của Quận ủy quận Tam Hòa, Từ Binh ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta, ông ta không có chút sợ hãi nào.



Ông ta vào đến cửa rồi liền nói: - Chủ tịch thành phố, tôi kiên quyết không đồng ý với việc đem đất đai đi đấu giá, chỗ đất này đều là đất ruộng cày, đều là đất của nhân dân. Sử dụng nhiều đất cày như thế này thì Tỉnh sở không có quyền chỉ thị, chúng tôi ở dưới cơ sở làm sao dám hứa hẹn? Hơn nữa, Quận Tam Hòa của chúng tôi rất khó khăn, cũng không thể lấy nhiều tiền như vậy ra để bồi thường được.



Cho nên đám đất đó chuyển giao tôi khẳng định là sẽ không thể ký được, cũng không có khả năng ký tên!



Lời này của Đổng Quang Vân vừa nói ra, cả phòng đều trở nên yên tĩnh.



Dường như tất cả mọi người đều ngừng hoạt động, giống như là bị thôi miên, tất cả các tình cảm đều hiển thị rõ trên mặt, trong hội trường trở nên vô cùng quỷ dị.