Quan Sách
Chương 1138 : Sự đắc ý nhỏ của người phụ nữ!
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Một ngày nắng đẹp, vịnh Victoria dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời tràn đầy sức sống.
Đứng trên tầng thượng tòa nhà của Vạn Hải Hồng Kông nhìn cảnh vật của vịnh Victoria rất đẹp, Thẩm Mộng Lan cảm thấy không gian thật bao la, khiến lòng người thật sảng khoái, dễ chịu, cái cảm giác mà lâu rồi cô ta không có.
Cô ta đã tới nội địa bốn năm, càng ngày cô ta càng cảm thấy Sở Giang như một cái nhà tù vậy, ở đâu cũng là đấu đá mưu mô, ở đâu cũng chỉ toàn lừa gạt nhau, so với nơi đó, thì Hồng Kông dễ chịu hơn rất nhiều, sao trước đây cô ta lại không thích nơi này chứ, nhưng bây giờ trở lại, cô ta mới cảm thấy đây mới chính là ngôi nhà thực sự của cô ta.
Lần này Thẩm Mộng Lan cô ta biết mình đã gây ra họa lớn ở Sở Giang, công khai tuyên bố công nghiệp nặng Vạn Hải phải phá sản, hơn nữa còn không thèm quan tâm tới việc thực hành kế hoạch chống thu mua của Ủy ban đối với Sở Giang và Lam Phi, cô ta châm hai ngòi nổ này, khiến cho tập đoàn Vạn Hải trở thành tâm điểm chú ý của toàn Sở Giang.
Nói một câu thật lòng, trong lòng Thẩm Mộng Lan có một chút đắc ý.
Vì sau khi việc này xảy ra, lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban Tỉnh gọi đến cho cô ta rất nhiều.
Nhất là Lã Quân Niên, trong điện thoại ông ta rõ ràng có chút hoảng hốt, đầu tiên thì Lã Quân Niên mắng cô ta tại sao lại có thể kích động như vậy, ông ta còn trách cách làm của Thẩm Mộng Lan quá võ đoán và không có trách nhiệm.
Lã Quân Niên nói để tập đoàn Vạn Hải có thể vào được Sở Giang, Tỉnh ủy và Ủy ban Sở Giang đã đưa ra bao nhiêu chính sách ưu đãi, phải trả một cái giá lớn bao nhiêu?
Hiện giờ lại thế này, Thẩm Mộng Lan muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của lãnh đạo và nhân dân Sở Giang, hơn nữa trước khi sự việc xảy ra không nói trước với lãnh đạo có liên quan trong tỉnh, đã đưa ra những phát ngôn thiếu trách nhiệm như vậy, ông ta không hiểu Thẩm Mộng Lan muốn làm cái gì?
Thẩm Mộng Lan lạnh nhạt trả lời câu hỏi của Lã Quân Niên, cô ta nói:
-Bí thư Lã, nếu đúng là như vậy, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Nhưng chúng tôi đưa ra kế hoạch phá sản và kế hoạch chống mua bán với Ủy ban cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Tôi là một người kinh doanh, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với vốn đầu tư, chúng tôi đã tới Sở Giang bốn năm, trong bốn năm đó, chúng tôi rấn sâu vào vũng bùn lầy, các khoản đầu tư lớn không có khả năng thu hồi, các cổ đông của chúng tôi rất khó mà chấp nhận việc này.
Còn đối với tôi mà nói, nếu tiếp tục thì dường như đã là đường cùng, chúng tôi không có cách nào cũng không có lòng tin vào việc đầu tư kinh doanh ở Sở Giang nữa, chúng tôi cũng không dám bảo đảm những thành phần ngoài luật pháp sẽ còn quấy rầy chúng tôi đến khi nào mới kết thúc.
Vì vậy chúng tôi đưa ra lựa chọn này cũng là bất đắc dĩ, cũng rất tiếc nuối!
Giọng điệu trả lời của Thẩm Mộng Lan rất lạnh lùng, thái độ cương quyết, Lã Quân Niên trầm ngâm một lúc, mới nói:
-Thẩm tổng, cô không nên đưa ra kết luận sớm như vậy. Chúng tôi rất quan tâm tới sự phát triển của tập đoàn Vạn Hải, gặp phải vấn đề nào đó, chúng tôi cần có thời gian để giải quyết, đúng không? Cô không thể nhẫn nại một chút được sao?
Không thì như thế này đi, tôi đi liên hệ với những cán bộ lãnh đạo của Ban Tổ Chức thành phố Sở Giang chúng tôi, chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện với nhau, không có chuyện gì là không thể giải quyết được, có khó khăn thì chúng ta thương lượng giải quyết, cô thấy như vậy có được không?
Thẩm Mộng Lan nói:
-Bí thư Lã, thật tiếc. Mấy ngày này e rằng không được, tôi hiện giờ đang ở Hồng Kông, anh cũng biết rồi đấy, một việc quan trọng như vậy, phải báo cáo lại với công ty mẹ, ngoài ra tôi cũng cần phải giao phó và đưa ra những lời hứa đối với các cổ đông.
Hai người có phải là quá nhạy cảm rồi sao?
Thẩm Tử Ký và Thẩm Mộng Ái nhìn nhau, tức giận ngồi xuống.
Thẩm Kinh Lôi vẫn chưa nói gì, ông ta khua tay, rồi nói:
-Tử Ký, Mộng Ái, hai con đi làm việc của mình đi. Bố muốn nói chuyện với A Lan!
Thẩm Tử Ký và Thẩm Mộng Ái đi ra ngoài với vẻ mặt tức giận, từ đầu tới cuối Thẩm Mộng Lan vẫn rất bình tĩnh.
Cô ta thậm chí còn thấy tên Trần Kinh cuồng bạo lực đó cũng không đáng hận như vậy, chiêu này của Trần Kinh công nhận rất hay, nhẹ nhàng khiến cho sự việc chuyển biến từ bị động sang chủ động.
Hiện giờ Thẩm Mộng Lan ở Sở Giang đang ở thế chủ động, về Hồng Kông đương nhiên cũng rất chủ động.
Anh cả và chị hai đợi xem trò cười của cô ta, nhưng đáng tiếc là hai người bọn họ vốn không hiểu rõ tình hình, Thẩm Mộng Lan nhìn thấy hai người vẻ mặt tức giận rời đi, trong lòng cô ta cảm thấy rất thích thú.
Nhà quyền quý không có tình thân, ba anh em của Thẩm gia, không phải là ngọn đền đã hết dầu, bọn họ không xem đối phương là người thân.
Đã như vậy rồi, thì Thẩm Mộng Lan cũng không cần phải giả vờ khách khí, trở về Hồng Kông lần này, cô ta có thể tận hưởng một chút, khiến cho một số người phải ngạc nhiên.
Phòng họp rộng như vậy chỉ còn lại hai bố con Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Kinh Lôi nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan, lâu sau, ông ta mới cười, nói:
-A Lan, con tiến bộ rồi đó! Chiêu lùi một bước để tiến ba bước này của con, ngay cả ta cũng định giấu sao. Con đã tới nội địa bốn năm, cuối cùng cũng đã ngộ ra được cách xử lý công việc, ta rất mừng!
Thẩm Mộng Lan đứng người dậy, cô ta cảm động nói:
-Cảm ơn bố!
Thẩm Kinh Lôi ra hiệu tay, nói:
-Tiến quân vào nội địa đầu tiên phải học cách mở rộng quan hệ với quan trường ở nội địa. Không được coi thường điểm này. Nơi tập trung nhiều nhân tài nhất của một nước cộng hòa đó là quan trường, nhân tài đích thực của nước cộng hòa chính là cán bộ của bọn họ. Trí tuệ của bọn họ, tất cả những người này đều đáng để chúng ta học hỏi, đáng để chúng ta tìm hiểu.
Mấy năm nay con tiến bộ hơn rất nhiều rồi, ít ra tính cách cũng điềm đạm hơn, nhưng vẫn còn chưa hoàn thiện, cần phải tiếp tục cố gắng…