Quan Sách
Chương 1139 : Không đánh không quen biết!
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Cô ba Thẩm Mộng Lan của Thẩm Kinh Lôi trở về Hồng Kông, tin tức cô ta nhận được sự tán thưởng của Thẩm Kinh Lôi đã lan rộng khắp tầng lớp thượng lưu của Hồng Kông, và đã tạo ra chấn động không nhỏ.
Mấy năm nay Thẩm Mộng Lan không xuất hiện ở Hồng Kông, nghe nói Thẩm Kinh Lôi cử cô ta đến nội địa mở rộng việc làm ăn của tập đoàn.
Lần này Thẩm Mộng Lan nhận được sự coi trọng của Thẩm Kinh Lôi, điều này đồng nghĩa là tập đoàn Vạn Hải ở nội địa đã có phát triển đột phá nào chăng?
Mà Thẩm Mộng Lan xuất hiện trong bữa tiệc rượu mùa đông của tập đoàn Vạn Hải, dường như cũng khẳng định rằng tin tức đó không phải là vô căn cứ.
Điều khiến tầng lớp thượng lựu của Hồng Kông bất ngờ nhất đó là, Thẩm Mộng Lan đã thay đổi 180 độ, mấy năm Thẩm Mộng Lan không xuất hiện ở Hồng Kông, hiện giờ phong thái nhẹ nhàng, cử chỉ tinh tế, một cái đưa tay một bước chân cũng thể hiện rõ khí chất của một người phụ nữ thành đạt, khiến cho rất nhiều thanh niên anh tuấn của Hồng Kông yêu thích.
Trong bữa tiệc rượu này Thẩm Mộng Lan chỉ quan tâm tới một người.
Tổng giám đốc tập đoàn khách sạn Âu Lãng Âu Niệm Tinh.
Có thể ngồi cùng người bề trên của Thẩm gia trong bữa tiệc rượu, hơn nữa lại có thể bình đẳng nói chuyện với nhau, bỏ qua tuổi tác, chỉ có hai người.
Một người là Âu Niệm Tinh, người còn lại chính là Thẩm Bắc Vọng.
Thẩm Mộng Lan cô ta dù có được quan tâm tới đâu, cũng chỉ là được quan tâm ở trong đám công tử con nhà giàu, không chỉ Thẩm Mộng Lan như vậy, ngay cả đại công tử họ Thẩm Thẩm Tử Ký và cô hai Thẩm Mộng Ái cũng không có tư cách ngồi cùng bàn với người bề trên.
Thẩm Mộng Lan quan tâm tới Âu Niệm Tinh không phải vì địa vị của Âu Niệm Tinh.
Mà là vì cô ta từng nhìn thấy Âu Niệm Tinh và Trần Kinh bên cạnh nhau, hai người rất thân mật với nhau, tuy không giống như tình nhân tay trong tay, có hành động gì quá đáng, nhưng quan hệ giữa hai người tuyệt đối không bình thường.
Trong lòng Thẩm Mộng Lan cô ta rất hiếu kì về chuyện này, cô ta liền tìm hiểu chuyện này rõ ràng, Trần Kinh sao lại có thể thần thông quảng đại như vậy, lại có thể có quan hệ thân thiết với Âu Niệm Tinh như vậy.
Thẩm Mộng Lan là người phụ nữ tự phụ, cô ta tự cho mình đẹp, cũng tự cho mình là người có tài hoa.
Nhưng dù là người phụ nữ tự phụ, khi đối diện với Âu Niệm Tinh cô ta cũng không thể không thừa nhận, trong lòng cô ta có chút ghen tỵ.
Giống như Âu Niệm Tinh một người phụ nữ giàu có và xinh đẹp, thì người phụ nữ nào đối diện với cô ta không cảm thấy xấu hổ chứ?
Thẩm Mộng Lan thậm chí cảm thấy tiếc cho Âu Niệm Tinh, Trần Kinh đó thì có gì tốt chứ? Hắn chỉ là một người bạo lực, máu lạnh, dựa vào điều kiện của Âu Niệm Tinh, người nào mà cô ta không tìm được là lại cứ đâm đầu vào người đàn ông thối đó, không biết cô ta có mù không nữa!
Trần Kinh chỉ là một tên vô dụng.
Lôi Minh Phong ngẩn người, nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:
-Bí thư Trần, anh nói như vậy có ý gì? Ý của anh là thừa nhận các anh đã làm chuyện không quang minh lỗi lạc sao?
Trần Kinh mỉm cười, nói:
-Sở Giang các anh đều nói trong Sở Giang này chỉ có mỗi thành phố Sở Giang các anh là có người tài, người ngoài lại nói ở Sở Giang một người thì là rồng, những một nhóm người thì là trùng, tôi thấy đúng là như vậy, tôi nói lại lần nữa, cách nói chen chân chọc gậy bánh xe đó chỉ là vớ vẩn, không có thật.
Mặt khác, tôi nhấn mạnh điểm này, chúng ta lúc nào mở miệng ra cũng nói đoàn kết.
Nhưng hiện giờ lại bị nha đầu của tập đoàn Vạn Hải quậy ra như vậy, một số lãnh đạo của chúng ta chỉ biết trợn mắt chửi mắng Kinh Giang, đây còn gọi là đoàn kết sao?
Hiện giờ bên ngoài đều tung hô việc Kinh Sở cùng nhau phát triển, nhưng hiện giờ lãnh đạo chủ chốt của Sở Giang và Kinh Giang lại không đồng lòng với nhau, thì có thể làm ra được việc lớn gì chứ, chỉ biết tìm đối phương để chút giận, Kinh Sở làm sao có thể cùng nhau phát triển?
Sắc mặt của Lôi Minh Phong thay đổi không biết bao nhiêu lần, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh tức hộc máu, miệng động đậy nhưng không nói được lời nào.
Chủ tịch thành phố Sở Giang Khương Hiểu Yến mới nhìn tình hình thấy có gì đó không đúng, liền vội cười nói:
-Được rồi, Bí thư Trần ai không biết tác phong làm việc của anh quang minh lỗi lạc, tính tình Bí thư Lôi của chúng tôi là như vậy, anh không nên xem là thật, chuyện vừa rồi chỉ là thử lòng anh thôi.
Anh là một cán bộ trẻ, nhận được sự kì vọng lớn của lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh, mọi người đều rất hiếu kì về anh?
Trần Kinh cười nhẹ nhàng, nói:
-Bí thư Lôi là lãnh đạo, tôi nào dám đối chọi với anh ấy?
Ánh mắt hắn hướng về phía Lôi Minh Phong, hắn cười chân thành, nói:
-Bí thư Lôi, vừa rồi chúng ta đều lấy thân phận Bí thư của hai thành phố nói chuyện với nhau, tôi có lời nào đắc tội với anh, hiện giờ anh là lãnh đạo, tôi xin nhận lỗi với anh, Bí thư Lã cũng ở đây, lát nữa tôi sẽ nhận xử lý từ ông ta, anh hãy nguôi giận, tôi biết anh là người thẳng tính, tôi cũng là người thẳng tính, hai người thẳng tính chúng ta nói chuyện với nhau, anh là lãnh đạo sao lại phải chấp tôi làm gì?
Lôi Minh Phong nhìn chằm chằm Trần Kinh, rồi đột nhiên cười lớn, nói:
-Được, Bí thư Trần Kinh quả là danh bất hư truyền, vừa rồi lão Lôi tôi đã mạo muội rồi, anh không cần để ý, anh tôi không đánh không quen biết!