Quan Sách

Chương 115 : Hướng đi cuối cùng

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Trần Kinh nên giải quyết thế nào đây ?



Triệu Nhất Bình hiện tại cảm thấy có chút đâm lao phải theo lao, Biện Triệu Nam là một kẻ suy trước tính sau, y đề cử để Trần Kinh đi Bình Động nhận chức Bí thư Đảng ủy , đây đích thật là một đề nghị được đưa ra sau khi suy xét kỹ càng.



Bình Động là một nơi mấu chốt, nhưng cũng là một chỗ nghèo nàn. Biện Triệu Nam đề nghị đem Trần Kinh bổ nhiệm xuống Bình Động làm người đứng đầu, một là đề bạt, nhưng đồng thời cũng là chiếu cố đến cảm xúc của Thư Trị Quốc cùng với các lãnh đạo khác. Trần Kinh dù sao cũng là người của Mã Bộ Bình, điểm này nhất định phải suy tính thật kĩ lưỡng.



Nếu không để Trần Kinh xuống dưới, vị trí Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp bây giờ đang trống không, tiếng nói của Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp lại có ảnh hưởng lớn, chức vị này, hắn chính là người thích hợp nhất.



Ngay như tình huống trước mắt, ảnh hưởng từ việc Trần Kinh đi Bình Động, có thể sẽ nhỏ hơn ảnh hưởng nếu hắn nhận chức Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp. Dù sao khoa cục trực thuộc huyện cũng là đơn vị của thị trấn, rất nhiều cán bộ thực chức phía dưới đều muốn đâm đầu vào thành, cạnh tranh chức trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp còn cạnh tranh kịch liệt hơn so với chức Bí thư Đảng ủy xã Bình Động nhiều lắm.



Nghĩ thông những điều này, Triệu Nhất Bình cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết.



Y ở trong cuộc hội ý phản đối việc bổ nhiệm Trần Kinh đến Bình Động, nếu hắn không thể đi Bình Động, thì các xã khác, hắn đương nhiên cũng không thể đi. Bằng không thì y phải tự bào chữa thế nào về việc y nghi ngờ Trần Kinh trẻ tuổi không đủ ổn trọng, chắc chắn ?



Nhưng không bổ nhiệm Trần Kinh xuống dưới, thì hắn còn có thể đi đâu đây ?



Triệu Nhất Bình cảm giác chính mình dường như lại một lần rơi vào bẫy của Thư Trị Quốc. Thư Trị Quốc người này, y làm chuyện gì đều nói “thủy đáo cừ thành” (trăng đến rằm trăng ắt tròn ). Cái gì gọi là “thủy đáo cừ thành” ? Chính là ý đồ của ông ta luôn cần mọi người phía dưới tự giác ủng hộ, đó mới là thủy đáo cừ thành.



Điểm này ở trong văn hóa quan trường truyền thống của Trung Quốc cực kì hay gặp. Rất nhiều người đều thích theo đuổi thứ này, thủy đáo cừ thành, đó chính là mặt mũi, là thể diện. Làm quan làm đến được loại trình độ này, chứng tỏ rất uy nghiêm, chứng tỏ rất thành công.



Khang Hi Đại Đế nổi tiếng của Thanh triều mười bốn tuổi đã phải tự mình chấp chính, Khang Hi thời bấy giờ đối với việc tự mình thân chính này khát vọng tới cực điểm, nhưng ông lại không chủ động đề xuất vấn đề này, mà là trăm phương nghìn kế tạo áp lực xuống những người phía dưới, khiến cho bọn họ dâng tấu chương cầu ông tự mình chấp chính. Đại thần dâng tấu chương cầu, ông lại luôn miệng nói chính mình tuổi còn nhỏ, quả quyết cự tuyệt.




Nhưng hiện tại...



Triệu Nhất Bình cảm thấy lý trí của mình đang có chút sụp đổ, Trần Kinh nếu đảm nhiệm trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, thì tất cả cố gắng của y sẽ như nước đỏ ra biển, xem như dọn cỗ sẵn cho người ta ăn rồi.



Vị trí Trần Kinh ngồi kia liền trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt y, sao có thể thành như vậy chứ ?



Cúp điện thoại của Biện Triệu Nam, Triệu Nhất Bình cả người hoàn toàn đều xụi lơ ở trên ghế. Trong lòng y rõ ràng, cái gọi là đề nghị của Hoàng Tiểu Hoa, kia kỳ thật chính là ý đồ của Thư Trị Quốc.



Hoàng Tiểu Hoa chính là một con chó của Thư Trị Quốc. Con chó già này cực đáng hận, đáng giận lắm.



Thư Trị Quốc thật sự là mưu tính giỏi, ông ta rõ ràng không thích Trần Kinh, lại cố tình muốn đem Trần Kinh đặt ở vị trí quan trọng kia. Đem Trần Kinh đặt ở vị trí trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, Triệu Nhất Bình liền thành quản gia cho Thư Trị Quốc, có Triệu Nhất Bình nhìn chằm chằm, Trần Kinh có thể lăn qua lăn lại được mấy trò chứ ?



Dùng Trần Kinh át chế sự bành trướng thế lực của Triệu Nhất Bình, lại dùng Triệu Nhất Bình kìm hãm tiềm lực phát triển của Trần Kinh, đây chính xác là một hòn đá ném hai con chim.



Còn có, thị trấn Dịch Chu và tập đoàn Thái Thủy, hiện tại chính là hai cái phiền toái lớn, vấn đề bên trong nhiều vô kể. Tại thời điểm thế này, có Trần Kinh và Triệu Nhất Bình ở trong đó gây sức ép, đây là hai tiên phong mở đường tuyệt hảo.



Con rết trăm chân có chết vẫn còn giãy dụa, Mã Bộ Bình đi rồi nhưng người mà ông ta để lại vẫn còn đó, hơn nữa thế lực còn không nhỏ. Nghiêm tục mà nói, Trần Kinh không thể xem như người mà Mã Bộ chú tâm đào tạo, vậy đẩy Trần Kinh và Triệu Nhất Bình vào vị trí đối diện giao tranh với thế lực của Mã Bộ Bình, còn cơ hội nào có thể như trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi hơn đây ?



Triệu Nhất Bình bỗng nhiên có một loại cảm giác vô lực, gần đây y vốn tâm lực tiều tụy, bây giờ bỗng nhiên lại xui xẻo trúng phải phát đạn lạc này, nội tâm y thật sự là có chút không chịu đựng nổi!