Quan Sách

Chương 116 : Giác ngộ

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Triệu Nhất Bình cảm thấy bất lực trước Hoàng Tiểu Hoa, con người Hoàng Tiểu Hoa thuộc loại lươn lẹo, giảo hoạt.



Y không chỉ giảo hoạt mà còn thủ đoạn, những kẻ tiểu nhân còn nhiều vô kể, làm cho người ta có muốn phòng cũng không phòng được nổi,người như vậy rất nham hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ bị y giở trò ngay, lúc đó dù có thuốc hối hận cũng không thể cứu nổi.



Triệu Nhất Bình ỷ vào thân phận là phó bí thư, hầu như tại các thành phố đều phải cho Hoàng Tiểu Hoa biết tay, nhưng con người “bác ái” lắm, chỉ cần động đến y một cái là y âm thầm hóa giải luôn, căn bản là không thể làm gì được y.



Có đôi lúc, Triệu Nhất Bình nổi cơn tam bành, Hoàng Tiểu Hoa vẫn hơn hớn, kiểu cười ấy với vẻ rất nhún nhường, rất tôn kính, cứ như Triệu Nhất Bình chính là người tát y 2 cái bạt tai, đánh y mấy cái cho hả giận, vậy mà y vẫn vui vẻ như thường.



Vì thế cho nên Triệu Nhất Bình thường xuyên sẽ nghĩ Hoàng Tiểu Hoa thật sự đã kiểm chứng câu nói giễu thịnh hành gần đây “ người quá ti tiện sẽ không có kẻ địch”.



Hoàng Tiểu Hoa nếu như chỉ như thế này, Triệu Nhất Bình vẫn không đến mức cảm thấy bất lực đến vậy. Điều quan trọng hơn là Hoàng Tiểu Hoa rất chung thành, rất biết làm thế nào để lấy lòng Thư Trị Quốc.



Về điểm này khiến cho Triệu Nhất Bình cảm thấy phiền phức, đồng thời cũng là để cho y nổi xung lên, Hoàng Tiểu Hoa nắm trong tay mọi việc lớn nhỏ của tất cả các ngóc ngách trong cái huyện này, những việc lớn như phát hành in ấn các văn kiện của huyện, quán triệt thực thi tinh thần của huyện ủy, giám sát tình hình thực hiện…rồi đến những việc mua sắm chén trà dùng trên bàn của lãnh đạo, hay giấy vệ sinh dùng trong nhà vệ sinh, đây đều là những quy mô trong tầm kiểm soát của Hoàng Tiểu Hoa.



Y có cái mũi rất giống mũi của một con chó, có bất kỳ tin tức dù rất nhỏ nhặt của Huyện ủy hắn đều có thể đánh hơi được, Thư Trị Quốc lập tức cũng biết được điều đó.



Cho nên Thư Trị Quốc không cần phải làm gì bất cứ việc gì nhưng mọi việc xảy ra trong cái huyện ủy này không thể qua nổi mắt của ông ta.



Thư Trị Quốc có một con chó trông nhà như Hoàng Tiểu Hoa, bất kỳ ai muốn thể hiện chút thành tích ở trong cái huyện ủy này đều không phải là chuyện dễ dàng gì.



Trước kia có Mã Bộ Bình, Thư Trị Quốc luôn cho Triệu Nhất Bình làm việc theo kiểu ăn xổi ở thì là những việc mà Thư Quốc Trị không làm được, ông ta tạo điều kiện cho Triệu Nhất Bình chính là muốn dùng Triệu Nhất Bình làm tay sai để đối phó với Mã Bộ Bình.
Nếu như thiết kế ra quá nhiều điều mơ hồ, không hiểu quen biết một người một cách chính xác là như thế nào, không sành sỏi trong việc phát hiện những sở trường của người khác, lại quá chú ý đến sở đoản của người ta, vậy chẳng phải tự vẽ một vòng tròn cho chính mình sao?



Tục ngữ có câu:” Rừng càng lớn thì chim gì cũng có” bản thân cũng chỉ là một con chim trong số rất nhiều những con chim này, nếu như một mặt lấy tiêu chuẩn của bản thân đi xem xét những con chim xung quanh, thì đời người làm sao có thể thăng hoa đến được môi trường cao hơn chứ?



“Trăm sông đều đổ ra biển, có bao dung mới lớn khôn được”, tấm lòng khoan dung độ lượng của một người quyết định người đó có thể đạt được thành công, ý của câu danh ngôn chí lý này chính là như vậy.



Dĩ nhiên, nói tâm không động cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, nội tâm của con người mãi mãi đều nên vững vàng kiên định như những tảng đá, con người trên đời tuy không chạy theo thói đời, nhìn đời với con mắt vô cảm, hai chữ “bàng quan” trong chốc lát có thể đưa người ta lên cao được.



Nơi Trần Kinh xem sách không có rượu, hắn lập tức uống liền ba chén trà, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình của ngày hôm nay đã không còn giống với bản thân mình của ngày hôm qua nữa rồi.



“Tâm tự bàn thạch, hình tự thủy” bảy chữ đơn giản là vậy mà khiến cho ranh giới nhân sinh của hắn bỗng chốc đạt đến một bước ngoặt mới.



Hắn nhớ đến những chuyện đã qua của bản thân, phát hiện ra bản thân mình có quá nhiều những bực tức và oán hận, luôn hận cái chế độ bất công, luôn càu nhàu cho rằng lãnh đạo mắt bị mù, coi trọng những bất tài mà khinh rẻ bản thân mình, luôn chạy theo thói đời, giống như rất nhiều người ra vẻ thanh cao, cho rằng tôn trọng lãnh đạo chính là tâng bốc họ, coi khinh việc tặng quà cho lãnh đạo, cho rằng đó là đánh mất nhân cách, không có nhân phẩm.



Thực ra những tư tưởng có được như vậy đều là phân chó cả, cái mà con người ta cần là sự kiên định và hùng mạnh ở trong tâm, cho đến cách xử lý sự việc, phương thức và thể lệ của giao tiếp giữa người với người làm sao mà phải quá câu nệ?Có những vị lãnh đạo thích nghe những lời xu nịnh, vậy thì nịnh nọt họ cũng có sao đâu? Có lãnh đạo háo thanh danh, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, đầu tư cho cái thú ấy của họ thì cũng có vấn đề gì đâu?



Sự trưởng thành của một người, thạo đời hiểu lễ nghĩa của một người càng nên bắt đầu từ “lục tâm vững như bàn thạch, tâm trong sạch như nước”.



Phẩm chất chính của Trần Kinh chính là bảy chữ này, điện thoại của phó chủ nhiệm Hồng Ngai ở Huyện Ủy gọi đến, trong lòng hắn lúc này rất thanh thản, cả đám lãnh đạo của Huyện ủy có Thư Quốc Trị, Triệu Nhất Bình, Hoàng Tiểu Hoa…bộ mặt của những con người này đã tồn tại một cách sống động trong đầu hắn…