Quan Sách
Chương 1152 : Lời phê bình khó nghe của Trần Kinh!
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Từ Binh suy tư ngồi uống trà, trong đầu ông ta có rất nhiều suy nghĩ chồng chéo lên nhau, khiến ông ta cảm thấy bất an.
Từ sau khi Trần Kinh chuyển tới Kinh Giang, Từ Binh liền cảm thấy ông ta làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Chỉ mấy tháng, Kinh Giang đã thay đổi rất nhiều, ví dụ như việc công khai báo cáo công tác, thành lập trung tâm chỉ đạo tạo việc làm cho những người thất nghiệp, ngoài ra còn thành lập một quỹ giúp đỡ những người thất nghiệp kinh doanh quy mô nhỏ, những việc này đều được xã hội nhiệt liệt hưởng ứng.
Hiện giờ đối với tương lai của Kinh Giang, người dân và truyền thông từ trạng thái thất vọng, dần dần bắt đầu có sự chuyển biến.
Nhưng Từ Binh lại phát hiện, những công việc này tạo ra thành tích, nhưng ông ta lại không được một chút lợi nào trong đó, ngược lại ông ta lại còn gây họa lớn ở một số việc, ông ta đã mang rất nhiều tiếng xấu.
Để chứng minh một câu nói, thành tích làm ra được đều là công lao của lãnh đạo, có họa gì thì cũng đều do người dưới vô dụng.
Từ Binh gần đây suy nghĩ cẩn thận lại, ông ta càng nghĩ càng khó có thể cân bằng được, trong lòng ông ta có thể nói như có một sự bực tức đến tận cổ.
Không chỉ như vậy.
Từ sau khi Trần Kinh tới Kinh Giang, Từ Binh phát hiện quan hệ giữa ông ta và Phó bí thư Lã Tỉnh ủy không còn hòa hợp như trước nữa.
Lã Quân Niên đã có thành kiến với Từ Binh, đến trước thì là chủ, dường như Từ Binh ông ta so sánh với Trần Kinh, thì chẳng là cái thá gì.
Mỗi lần bàn về chuyện của Kinh Giang với Lã Quân Niên, Từ Binh khó mà chịu được cái ánh mắt thiếu tín nhiệm của Lã Quân Niên đối với ông ta.
Giống như là có Trần Kinh ở Kinh Giang, Từ Binh ông ta liền biến thành không khí vậy, không có tác dụng gì hết.
Từ Binh cảm thấy đây như một sự sỉ nhục, ông ta không chịu được sự sỉ nhục này!
Gần đây ông ta còn tự thề với bản thân, nhất định phải tìm cơ hội nào đó thắng Trần Kinh, phải chỉnh Trần Kinh một trận ra hồn.
Trần Kinh gật đầu nói: -Ý kiến của các anh tôi xin tiếp nhận. Nhưng vấn đề này cuối cùng vẫn do Tỉnh ủy quyết định, chúng ta có thể đề nghị với Tỉnh ủy về việc chọn đồng chí Liễu Tân Dân, lão Từ, anh cảm thấy thế nào?
Sắc mặt Từ Binh thay đổi, người trong lòng ông ta không phải là Liễu Tân Dân.
Liễu Tân Dân đến Kinh Giang thì có nhiều tiếng oán trách, không biết tiến lui, không biết chừng mực, rất hay khiến ông ta khó xử.
Nhưng trong tình thế hiện giờ, hai người đều ủng hộ ông ta, hơn nữa thái độ của Trần Kinh cũng có vẻ ủng hộ Liễu Tân Dân, ông ta có thể phản đối sao?
Hơn nữa, việc xấu không nên vạch ra cho người ngoài xem, Từ Binh và Liễu Tân Dân có mâu thuẫn, đó là việc xấu trong nội bộ Ủy ban, Từ Binh đưa ra lời phản đối Liễu Tân Dân, không phải là tự vả vào mặt mình một cái sao? Việc này làm rõ ra, không phải là tất cả mọi người đều mất mặt sao?
-Tôi cũng đồng ý chọn đồng chí Liễu Tân Dân, Bí thư, anh hãy đưa ra ý kiến của mình đi! Từ Binh nói.
Trong lòng ông ta thầm nghĩ, ông ta cảm thấy phải tới Tỉnh ủy nói chuyện một lần nữa, tốt nhất là để cho Dương Khiết lên, như thế mới có lợi cho ông ta!
-Vậy được, vậy tôi sẽ báo với cấp trên như vậy! Cuộc họp ngày hôm nay phải giữ kín, ra khỏi cánh cửa này không ai được nói linh tinh điều gì ra ngoài, chúng ta phải tôn trọng Tỉnh ủy, tuyệt đối không được vi phạm kỉ luật, Tỉnh ủy truy cứu trách nhiệm, đừng có trách tôi không bảo vệ người! Trần Kinh khẽ nói.
Hắn vẫy tay Từ Binh nói: -Lão Từ, anh đợi một lát!
Trần Kinh chỉ tay về phía bài văn, nói: -Chúng ta có thể lợi dụng bài văn này, để chuyển thành thế chủ động! Anh có thể tới gặp sinh viên này, Chủ tịch tới gặp mặt trực tiếp giải quyết vấn đề, đưa ra một lời hứa đối với nhân dân toàn thành phố. Như thế chúng ta có thể hóa giải được mọi việc.
Anh thấy thế nào?
Từ Binh ngẩn người, gật đầu nói: -Bí thư, cách này của anh quá hay. Chúng ta cần phải hành động rồi!
Trong lòng ông ta thầm thở dài, ông ta không thể không phục cách này của Trần Kinh, vốn là một việc không tốt, dưới sự sắp xếp của hắn lại trở thành một việc tốt.
Vấn đề Chủ tịch gặp mặt trực tiếp, hạ mình gặp mặt sinh viên đã viết bài văn, hơn nữa còn nói thật lòng về tương lai của Kinh Giang, chuyện này nhất định sẽ chấn động toàn Kinh Giang, tại sao ông ta lại không nghĩ ra cách này chứ?