Quan Sách
Chương 1162 : . Phía sau cơn sóng!
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Khách sạn quốc tế Kinh Giang, trong phòng ăn âm nhạc ngân vang, tiếng đàn dương cầm ngày thu của hoàng tử Richard thì thầm như dòng suối trong xanh u tịch, nhẹ nhàng chảy vào lòng người
Trong phòng có hai người, ngồi phía trên là một người đàn ông trắng trẻo, mày râu nhẵn nhụi, tóc bôi dầu bóng loáng đến con ruồi cũng đứng không vững.
Ông ta khép hờ hai mắt, giống như đang chìm đắm ở bên trong âm nhạc tuyệt vời, vẻ mặt vô cùng say mê.
Đối diện ông ta chính là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Hồng Hâm, Hồng Hâm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nôn nóng, nhịn không được thở dài.
Người đàn ông trắng trẻo giương mắt đảo qua Hồng Hâm, khóe miệng mỉm cười nói:
- Anh, người ta đều nói anh ở Thành ủy tu luyện thành tinh, tôi xem anh vẫn là thiếu kiên nhẫn. Chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, lẽ nào đến ăn một bữa cơm cũng khiến anh mặt nhăn mày nhó như vậy?
Hồng Hâm khoát tay nói:
-Thần Cương, thời gian cuối năm thực sự rất bận, anh còn phải cho người vào Vienna viết tư liệu! Chú đột nhiên gọi một cú điện thoại kêu anh tới, chú rảnh rỗi còn anh không rảnh đâu!Có chuyện gì thì nói vào chuyện đi, đừng làm mất thì giờ, cố làm ra vẻ huyền bí nữa
Người đàn ông trắng trẻo chính là em ruột của Hồng Hâm, Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn xây dựng Kinh Giang, tên là Hồng Thần Cương, ở đất Kinh Giang cũng được coi là nhà giàu có tiếng.
Mà lịch sử làm giàu của ông ta cũng được nhiều người nhắc đến. Ông ta xuất thân là một tên côn đồ. Giai đoạn đầu chính là một thiếu niên bất lương. Sau đó nhận thầu công trình, mua tranh bán cướp đầu cơ trục lợi, kiếm được một món vốn.
Sau đó sát nhập ngành bất động sản với ngành sản xuất vật liệu thép, dần dần lông cánh đầy đủ có thành tựu như ngày hôm nay.
Nhắc đến Hồng Thần Cương, người Kinh Giang ấn tượng về ông ta chính là chiêu trò tàn độc, quan hệ rộng, thủ đoạn nham hiểm, tấn công cự ly gần.
Ở Kinh Giang đắc tội ai chứ đừng đắc tội Hồng Thần Cương, bởi vì ông ta là loại người có thù tất báo. Hơn nữa hắc có quan hệ rất thâm sâu trong cả hai phái bạch.Những ông chủ bị ông ta đùa chết, ám chết, ngón tay ngón chân cộng lại cũng đếm không hết. Mấu chốt chính là có một số cán bộ cũng thua trong tay ông ta.
Người ta có chứng nhận Uỷ viên Mặt trận Tổ quốc, bên dưới cán bộ ai cũng muốn được bình yên. Cho dù là có đôi khi người này làm việc hơi quá đáng. Có thể che lấp đều tận lực che lấp. Thời điểm nên mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng đều nhắm mắt cho qua. Chính vì thế thế lực của Hồng Trần Cương lại càng không nhỏ.
- Em nói anh. Anh là vì cái gì? Cái chức Phó trưởng ban thư ký có gì là tốt?Trước đây bảo là trong tay anh có quyền lực, mẹ nó bây giờ thì bị lão già kia áp trụ. Làm việc mệt nhọc vất vả đều là anh, anh bán mạng như thế để làm gì? Chẳng lẽ anh muốn cùng nhau?
Em đã nói với anh, anh hiện tại dù làm thế nào đều là phí công đấy. Trần Kinh là cái thứ gì anh còn không biết? Năm đó Cậu chính là bị Trần Kinh chỉnh chết đấy, anh hi vọng hắn sẽ trọng dụng mình? Anh bỏ cái ý nghĩ đó đi! Bớt chút khí lực, được đến đâu lân đến đấy là được, thân thể là của mình, để thân xác suy sụp anh cái gì cũng không có!
- Đúng thế. Tôi đến Kinh giang đã được vài năm rồi, chỉ sợ lễ mừng năm mới. Lãnh đạo cán bộ chúng ta hỏi thăm cũng là ổn, dành dụm chút ít từ chính quyền, phát ít gì đó cho dân nghèo, công nhân viên chức gặp khó khăn, cũng không bị mất mặt lắm.
Nhưng như vậy cũng không giải quyết được căn bản vấn đề.
Ngày hôm qua chính quyền họp, công nhân viên chức của chúng ta còn bị nợ mấy chục triệu tiền lương không phát, anh nói đến cuối năm nhà nào đều chờ đợi tiền để ăn tết, xí nghiệp có khó khăn giải quyết không nổi, phải làm sao bây giờ?
Trần Kinh cười cười nói:
-Tôi chính là đến để thương lượng với anh vấn đề này. Hôm qua tôi đã nói với giám đốc Chu của ngân hàng xây dựng rồi. Bọn họ đồng ý cho ta vay 100 triệu ứng phó. Điều kiện tôi đã bàn bạc rồi, hợp đồng cụ thể anh đi hoàn thành. Tiền tới tay, anh tự mình mang sang cho các xí nghiệp.
Dặn dò bọn họ, số tiền này đều là tiền lương, tuyệt đối không thể phung phí một đồng, nếu không ai xằng bậy liền triệt tiêu người ấy!
Trần Kinh dừng một chút, nói:
-Nhất là xưởng đóng tàu, anh cần đích thân trấn thủ, tốt nhất là tìm một ít công nhân để nói chuyện. Phát tiền, mặt khác làm cho bọn họ an tâm, chính quyền sẽ không bỏ lại bọn họ mà không quan tâm.
Từ Binh ngẩn người, có chút giật mình nhìn thoáng qua Trần Kinh.
Mấy năm gần đây Kinh Giang bị các ngân hàng nhận định là nơi cho mượn tiền có độ rủi ro cao, mấy năm đều không mượn được, Trần Kinh vừa ra tay liền mượn 100 triệu, con đường này cũng không phải là bình thường.
-Bí thư, thật sự là quá tốt, 100 triệu này quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Có tiền, lòng tôi yên tâm hơn.
Từ Binh chuyền chủ đề, nói:
- Đúng rồi, Bí thư, tôi đề nghị xưởng đóng tàu vẫn là anh đi tốt hơn, làm dịu đi một chút. Bọn họ có một vài công nhân viên chức hiểu nhầm, anh tự đến đấy coi như là để giải thích.
Trần Kinh nhếch miệng cười nói:
-Thôi đi!Nếu như tôi đã không được hoan nghênh thì không đi. Chúng ta làm việc, kiểu gì cũng đắc tội ai đó phải không?