Quan Sách
Chương 1170 : Bất ngờ ngoài dự đoán!
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Trần Kinh nhìn chằm chằm vào trang bìa của "Tam Sở Thần Báo", bức ảnh ở trang bìa là tầm hình nửa người Trần Kinh với dáng vẻ nghiêm khắc, giữa bức ảnh có một dấu hỏi to đùng, đằng sau là một loạt dấu cảm thán!
Hắn đọc bài báo đó ba lần, tâm trạng hắn rất xấu.
Hắn hướng về phía Phương Cương ở phía trước nói: -Tiểu Phương, đưa điện thoại cho tôi!
Phương Cương mới nhìn sắc mặt và lời nói của Trần Kinh, anh ta sớm đã biết tâm trạng của Trần Kinh hiện giờ không tốt, trong lòng anh ta liền rất căng thẳng.
Mới nghe thấy Trần Kinh muốn điện thoại, anh ta liền vội đưa điện thoại cho hắn.
Trần Kinh cầm điện thoại, vứt tờ giấy trên tay đi, bấp mạnh xuống bàn phím.
Hắn sớm đã để ý tới truyền thông, hơn nữa kiểm soát rất nghiêm ngắt với giới truyền thông.
Đừng nhìn bên ngoài làm âm lên chỉ như vậy, trên mạng họ đã làm ầm cả một vùng của Sở Giang, ở trên một số diễn đàn còn bàn luận rất sôi nổi, mấy trang web nổi tiếng của cả nước, thì không có bất cứ tin tức nào liên quan tới xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang.
Đây đều là do Trần Kinh đã có sắp đặt trước, hắn sớm đã nói chuyện với Vương Phượng Phi, Vương Phượng Phi hiện giờ là người đứng đầu của trung tâm tin tức trên mạng, Trần Kinh yêu cầu ông ta không thể để bất cứ tin tức tiêu cực nào liên quan tới vụ việc xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang.
Trên thực tế, thực ra ông ta cũng làm được điều này rồi, Sở Giang cãi nhau kịch liệt như vậy, dư luận nghiêng về một bên, nhưng những tỉnh khác đều không có phản ứng gì, trên mạng không có bất cứ tin tức gì.
Nhưng điều khiến Trần Kinh không ngờ tới đó là "Tam Sở Thần Báo" lại dám làm như vậy, là một tờ báo có sức ảnh hưởng lớn trong tỉnh, đây có thể nói là đại diện cho tiếng nói của Tỉnh ủy.
Bọn họ viết bài báo này nhằm thẳng vào Kinh Giang, hơn nữa lại chỉ thẳng vào hắn, ảnh hưởng này sẽ rất tồi tệ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trần Kinh càng nghĩ càng bực, hắn gọi điện cho Hồ Duyệt.
-Alo, Trần Kinh. Anh xem báo rồi đó, lão Hồ tôi từ trước đến này làm báo rất công bằng. Quan hệ của chúng ta rất tốt, nhưng vấn đề đã lớn như vậy rồi, tôi không thể để tình cảm của mình chen lẫn vào công việc được! Hồ Duyệt nói.
Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, nói: -Anh hiểu cái gì! Hồ Duyệt tôi nói cho anh biết, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, anh làm vậy là quá đáng quá. Tôi hỏi anh anh đã tới Kinh Giang phỏng vấn ngày nào chưa? Anh đã tới xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang quan sát chưa? Tôi thấy anh suốt ngày chỉ biết nói sằng bậy, cả ngày chỉ biết chạy quanh mấy người đàn bà, đầu của anh không có não sao. Tôi nói với anh, là anh bất nhân trước đó, hiện giờ tôi nói cho anh biết, anh đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen.
Từ Tự Thanh giận nói: -Cậu chịu thiệt rồi lại nói đó là tính cách của cậu. Nếu không phải vì cái tính cách cứng nhắc của cậu, thì Kinh Giang sẽ xảy ra họa lớn vậy sao? Cậu à, tuổi trẻ khí phách, cậu không bao giờ thay đổi được cái tính cách đó!
Mặt Trần Kinh trắng bạch, nói: -Chủ tịch, ý của anh tôi hiểu.Ý của anh là muốn tôi bỏ quân mã để giữ quân tướng, đổ hết mọi chuyện lên người Liễu Tân Dân. Nhưng anh đã từng nghĩ qua, nếu cứ hiểu việc này như vậy, sau này tôi còn có thể lãnh đạo Kinh Giang sao?
Ở Kinh Giang tôi còn có uy quyền gì nữa?
Từ Tự Thanh hừ một tiếng, nói: -So với việc cậu phải thất bại trở về Bắc Kinh tốt hơn nhiều. Mới lên nhận chức Bí thư Thành ủy chưa được 1 năm, liền bị ép phải từ chức. Điều này đồng nghĩa với điều gì, cậu biết không?
Từ Tự Thanh lên giọng nói: -Việc này cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ đề xuất ý kiến với Tỉnh ủy, nhanh chóng tổ chức cuộc họp thường trực, bắt đầu nghiên cứu lại vấn đề của Kinh Giang. Đến lúc đó cậu phải chuẩn bị tốt việc chấp nhận xử lý, ngoài ra ban ngành Kinh Giang có lẽ sẽ có một số thay đổi, điều này không cần tôi phải nói nhiều nữa, cậu nên hiểu rõ!
Trần Kinh nhẹ nhàng cầm tách trà lên uống.
Hắn nhìn chằm chằm Từ Tự Thanh một lúc lâu, rồi hắn đặt tách trà xuống, quay người đi, từ đầu đến cuối hắn không nói một câu nào.
Trong lòng Từ Tự Thanh nghĩ gì, hắn đều hiểu rõ!
Chuyện của Trần Kinh, không chỉ là chuyện của Kinh Giang, mà còn là chuyện của cả Sở Giang.
Đứng ở góc độ Tỉnh ủy, đây là cơ hội tuyệt vời để ông ta tấn công Ngũ Đại Minh, Từ Tự Thanh nhìn thấy cơ hội này, ông ta sẽ không bỏ qua.
Còn về vấn đề của Trần Kinh, tuy Trần Kinh là người tài thế hệ sau của hệ Tây Bắc, nhưng việc gì cũng cần phải trả giá, đúng không? Có thể chiếm thế thượng phong trước Ngũ Đại Minh, Trần Kinh chịu chút ấm ức cũng có là gì chứ?
Ông ta bảo Trần Kinh bỏ mã giữ tướng, Từ Tự Thanh lại không dùng cái cách này?
Trên đường từ nhà Từ Tự Thanh trở về, trong lòng Trần Kinh chỉ cảm thấy có chút vô vị.
Trong quan trường, mọi điều đều biến hóa rất khôn lường, đâu đâu cũng là cạm bẫy, đâu đâu cũng có người dình hại mình, dù mình có phòng cũng không phòng được, lần này Trần Kinh cảm thấy có chút chán ghét