Quan Sách

Chương 1171 : Lòng tốt chính là lòng lang dạ thú

Ngày đăng: 11:22 18/04/20


Đã khuya, Trần Kinh mệt mỏi quay về nhà ở Sở Giang.



Tâm tình của hắn thật không tốt, nếu dựa theo tính cách trước kia của hắn, hắn sẽ đi uống rượu, nhưng hôm nay hắn không có lựa chọn như vậy.



Sau khi hắn thăm hỏi Từ Tự Thanh, liền đến thăm Biên Kỳ.



So với Từ Tự Thanh, Biên Kỳ rất tin tưởng Trần Kinh. Biên Thạc Lâm cũng ở nhà, tiểu tử này có chút sùng bái mùng quáng với Trần Kinh, anh ta cười ha hả nói: - Trưởng phòng Trần, dám động vào doanh nghiệp nhà nước ở Kinh Giang, anh là người đầu tiên kể từ nhiều năm qua, rất giỏi, đáng để cho tôi phục sát đất.



Năm đó anh dạy chúng tôi, bảo chúng tôi không đánh vào những gì không nắm chắc, cục diện Kinh Giang hiện tại người khác không thấy khả quan, tôi lại thấy rất khả quan. Đó chính là phong cách của anh sao.



Cái gọi là nếu muốn làm cho người ta diệt vong, ắt trước hết để cho họ điên cuồng, hiện tại tôi thấy một số người của Kinh Giang tương đối điên cuồng, tôi đoán bọn họ sắp diệt vong rồi.



Trần Kkinh cười khổ không nói gì.



Biên Kỳ liền hỏi Trần Kinh: - Tiểu Trần, chuyện của nhật báo Tam Sở, cậu trước đó không nhận được tin tức gì sao?



Trần Kinh lắc đầu, nói:



- Đây là chuyện bất ngờ, khiến cho người ta bị động. Quả thật là nằm ngoài dự liệu của tôi.



Biên Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Với Bí thư Quân Niên, cậu nên chú ý duy trì mối quan hệ, Bí thư Quân Niên dù sao cũng là Phó bí thư chuyên trách, việc này ảnh hưởng rất lớn đến công việc của đảng quần chúng. Công tác tuyên truyền bình thường đều do ông ta phê chỉ thị cuối cùng, cậu nên tiếp thu giáo huấn từ sự cố ngoài ý muốn này.



Trần Kinh nghiêm túc gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, hắn muốn tạo quanh hệ tốt với Lã Quân Niên nói dễ hơn làm?



Trên quan trường, ai có thể thật sự đạt được tới cái gọi là khôn khéo?



Hiện tại Sở Giang ai cũng biết rõ hắn là người của Ngũ Đại Minh, mà ở Tỉnh ủy, Lã Quân Niên và Ngũ Đại Minh luôn tồn tại nhiều vấn đề trong hợp tác.



Đừng nói là Lã Quân Niên, mà ngay cả Từ Tự Thanh ở thời khắc mấu chốt cũng coi mình là con ghẻ, hắn thật sự có tỏ ra khắng khít thân mật với Lã Quân Niên không?



Điều này hiển nhiên là không thể, trong quan trường để duy trì mối quan hệ khăng khít cần phải duy trì nền tảng lợi ích.



Giữa Trần Kinh và Lã Quân Niên không có nền tảng này, cho dù có cố gắng thế nào, cũng là miễn cưỡng ngoài mặt mà thôi.


Hắn chuyển lời, nói: - Nhưng thật ra tôi nghe nói hiện tại giá trị con người của Thẩm tổng không tầm thường rồi, thật sự là xưa đâu bằng nay. Trước kia mệt mỏi ở Sở Giang, hiện tại thế cục xoay chuyển, quạ đen biến thành phượng hoàng rồi.



Tôi tặng cho cô một lời khuyên, làm người không kiêu ngạo không siểm nịnh.



Cho dù mọi người có kiếm chuyện, cũng đều có đường làm quan rộng mở, không nên thất vọng quá sớm, cũng không nên đắc ý quá sớm.



Cô là người thông minh, hẳn là hiểu được ý tứ của tôi. Về phương diện đàm phán mà cô đầu tư ở Kinh Giang, chúng tôi đã có nắm được, hy vọng cô có thể lĩnh ngộ điều này.



Thẩm Mộng Lan nói: - Trần... Bí thư Trần, anh đây là ý gì, tôi... Tôi chưa hiểu lắm.



Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói: - Hiểu hay không là do cô tự suy nghĩ. Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi vẫn là câu nói kia, về sau không cần dùng phương thức này đột kích bất thình lình nhà tôi. Nói thật, tôi không thích phương thức như vậy.



Hơn nữa, giữa nam nữ luôn có sự phân biệt, làm cán bộ lãnh đạo, tôi cũng cần chú ý quy phạm hành vi của mình, không thể để cho người ta cảm thấy tác phong của tôi có vấn đề, cô hiểu chứ?



Thẩm Mộng Lan sửng sốt, mặt có chút biến sắc.



Trong lòng vừa mới có chút cảm tình với Trần Kinh, trong phút chốc liền tan thành mây khói.



Người kia không chỉ có bạo lực, đạo mạo, hơn nữa dối trá.



Còn dám coi mình là chánh nhân quân tử sao? Thật sự là chánh nhân quân tử còn nuôi dưỡng tình nhân chứ? Nhất là đêm hôm đó, còn có thể làm chuyện như vậy với mình?



Đáng giận hơn là, hắn nói như vậy, coi mình là hạng đàn bà gì chứ?



Thật cho là mình là cô đơn khó nhịn, khuya khoắt thế nào cũng phải trèo lên cửa của đàn ông sao?



Thẩm Mộng Lan khẽ cắn môi, đang muốn nói nữa.



Trần Kinh chỉ bên ngoài, nói: - Được rồi, không cần nói thêm nữa rồi. Trong lòng có tâm tư cũng từ từ đi hóa giải. Tôi không phải chị Thanh Tâm, hóa giải không nổi vấn đề khó của cô.



Thẩm Mộng Lan dùng sức mím môi, đứng dậy, cô hận không thể bùng nổ và mắng Trần Kinh một trận cho hả dạ.



Nhưng ở trước mặt Trần Kinh cô căn bản là không có một chút lòng can đảm nào.