Quan Sách
Chương 1173 : Quyết tâm của Trần Kinh
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Ghế nằm bằng một tấm vải bạt, đây là thứ đồ gia dụng tốt nhất trong nhà Hạ Vĩnh Qúy.
Bên cạnh ghế vải bạt đặt một ghế đẩu, trên ghế đặt một bộ chén sứ men xanh, trong chén đặt bốn quả trứng luộc, đây là món điểm tâm vợ Hạ Vĩnh Qúy bận rộn hồi lâu chuẩn bị để đãi khách.
Trần Kinh ngồi trên ghế, nhưng lại không thể dựa vào phía sau, bởi vì vừa dựa vào, hắn sẽ phải nằm xuống.
Trước mặt hắn, một ông lão hơn 60 tuổi ngồi trên chiếc ghế gỗ, vẻ mặt tươi cười, lộ ra mấy cái răng thưa thớt.
Còn một người trung niên cao chừng 1m5, làn da ngăm đen, co quắp ngồi trên cái ghế đẩu ba chân.
Nhìn thấy sắc mặt Trần Kinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, ông cụ nụ cười kém tươi, cũng trở nên hơi mất tự nhiên.
Qua thật lâu, ông ta mới nói:
- Bí thư, đứa nhỏ tiểu Thanh này biết điều, là một mầm mống tốt, nhưng tình hình trong nhà thật sự không thể cho nó đi học. Vĩnh Qúy năm nay không có việc làm, không kiếm được bằng tám phần năm ngoái, nếu không có tôi và bà lão, nó còn có thể tiết kiệm được chút tiền.
Đều tại tôi và bà lão đã già rồi, thêm hai miệng ăn…
Ông lão ảm đạm lắc đầu.
Hạ Thanh đứng phía sau cha, hai tay nắm lại, bỗng nhiên nói:
- Ông, cháu. Cháu đều liên hệ với bạn bè rồi, ngày kia cháu đi Lĩnh Nam, nơi đó có thể kiếm tiền. Một tháng có thể kiếm hơn 1000, hiện tại nhiều sinh viên đều kiếm tiền như vậy. Cháu không đi học nữa, không hối hận.
Trần Kinh quay đầu nhìn đứa nhỏ, lấy một quà trứng từ trong bát ra đưa tới, nói:
- Tiểu Thanh, lại đây, ăn một quả trứng gà đi.
Cô bé vội vàng trốn ra phía sau, khoát tay nói:
- Không, chú Trần…cháu vừa ăn cơm xong, no rồi, chú ăn, chú ăn đi.
Trần Kinh không vui nói:
- Cho cháu ăn, thì cháu ăn đi. Bằng không chú Trần sẽ không vui.
Ông lão ngẩn người, nói:
- Cháu gái, chú Trần cho cháu, cháu ăn đi, ngày mai bảo bà nội luộc thêm cho cháu một quả trứng gà, ra ngoài ngồi ăn trên xe.
Cô bé rụt rè cầm quả trứng trong tay Trần Kinh, nhanh chóng lui về.
Trịnh Viễn Khôn ngẩn người, Trần Kinh lại cười ha hả nói:
- Anh xem kìa lão Trịnh, ngay cả lão Hà lái xe cũng nói anh giác ngộ thấp. Tôi thấy đúng là anh giác ngộ hơi thấp rồi.
Trịnh Viễn Khôn không ngại ngùng gì cười, chuyển chủ đề, nói:
- Bí thư Trần, không phải là anh nói lời từ biệt với Kinh Giang trước đấy chứ? Gần đây tin đồn của Kinh Giang bất lợi cho anh, tôi nghe nói rất nhiều tin đồn của Kinh Giang liên quan tới việc anh phải rời đi, không phải là thật đấy chứ.
Trần Kinh thản nhiên cười cười, lấy bao thuốc trong túi rút một điếu đưa cho Trịnh Viễn Khôn nói:
- Lão Trịnh, anh đúng là người thích nói đùa. Hiện tại tôi nói đùa với anh một câu nhé, anh cảm thấy có phải như vậy không. Hiện tại càng nhiều người muốn đuổi tôi khỏi Kinh Giang, càng chứng tỏ tôi thành công ở Kinh Giang.
Anh nói xem những người này vì sao lại huy động nhiều lực lượng như vậy để đuổi tôi khỏi Kinh Giang? Mà cái gọi là rất nhiều người kia, có phải bao gồm cả những dân chúng sống ở khu ổ chuột không? Tôi thấy chưa chắc đâu.
Trịnh Viễn Khôn ngẩn người, kinh ngạc nói không ra lời.
Trần Kinh châm thuốc, dùng ngón tay chỉ vào khu ổ chuột nói:
- Vấn đề của Kinh Giang là ở đâu? Vấn đề của Kinh Giang ngay ở cán bộ của chúng ta, doanh nghiệp của chúng ta, doanh nghiệp quốc doanh của chung sta, không ai nghĩ cách giải quyết cho xong vấn đề của khu ổ chuột này.
Trong đầu họ nghĩ gì? Bọn họ chỉ nghĩ thăng quan phát tài, có người muốn làm quan tìm tài lộc, có người lại muốn dựa vào quan để phát tài.
Cho nên lão Trịnh, anh không phải vui sướng khi người gặp họa, cười quá sớm khi tôi tuyệt đường. lúc anh đi xe máy trên đường nhỏ lầy lội, đầu óc nghĩ tới một chút ngày ở khách sạn xa hoa, người ở đó nói với anh, nói Trần Kinh tôi muốn ép hàng chục ngàn người thất nghiệp ở Kinh Giang, có bao nhiêu độ tin cậy.
Tôi đề nghị với anh, lần sau họ thật sự cổ động anh phát động công nhân, bảo anh tổ chức gây rối, anh tốt nhất nên dùng xe máy đưa họ tới nơi này để họ nói, anh thấy sao?
Trịnh Viễn Khôn trợn mắt há mồm nhìn Trần Kinh, ông ta bình thường nhanh mồm nhanh miệng, miệng lưỡi lưu loát, nhưng giờ lại kinh ngạc không nói nên lời.
Trần Kinh khẽ phất tay, bảo lão Hà:
- Đi thôi, lão Hà, đi cùng tôi một đoạn nữa…
Trơ mắt nhìn Trần kinh và lão Hà biến mất ở một ngõ nhỏ, Trịnh Viễn Khôn thật lâu không nói gì.
Ông ta bỗng nhiên nghĩ, hay Trần Kinh này không phải một công tử bột? Anh ta thật sự có thể làm được chút chuyện?
Trịnh Viễn Khôn lại nhớ ra Trần Kinh còn giúp ông ta thu dọn bếp, rửa bát, công tử bột hình như sẽ không làm mấy việc đó.
Mặt ông ta biến sắc mấy lần, qua thật lâu, mới lại trèo lên xe máy, đi chậm lại, ông ta có vẻ không yên lòng, tâm sự nặng nề…