Quan Sách
Chương 1237 : Trần Kinh nổi giận!
Ngày đăng: 11:23 18/04/20
Dương Liễu nằm mơ cũng không ngờ rằng cuộc nói chuyện lần này giữa anh ta và Sầm Lâm lại bị tai vách mạch rừng.
Không ngờ rằng hôm nay Bí thư Trần cũng đến nhà ăn nhỏ ăn cơm, mà trùng hợp thế nào, hắn lại ngồi ngay căn phòng kế bên.
Ở giữa căn phòng nhỏ trong nhà ăn Thành ủy chính là một tấm ván gỗ mà bên trên có khe hở. Dương Liễu nói chuyện lớn như vậy, mà Bí thư Trần thì ăn cơm ngay phòng kế bên chẳng lẽ không nghe rõ ràng sao?
Lúc đó Dương Liễu còn rất đắc ý, càng nói càng kích động. Chính vào lúc anh ta đang kích động, cửa phòng bị mở ra.
Anh ta nhìn thấy động tác đầu tiên của Sầm Lâm là đứng dậy. Anh ta còn tưởng Sầm Lâm không nghe tiếp được nữa, tức giận rời khỏi, anh ta càng hứng thú đè chặt tay Sầm Lâm xuống bàn rồi nói:
- Trưởng Ban thư kí Sầm, tôi còn chưa nói xong đâu! Tôi còn phải nói cho hết đấy. Phòng Nghiên cứu Chính sách có thể không để chúng tôi biên tập báo chí không? Tài liệu nội bộ, chỉ thị của lãnh đạo gì đó, khi đến chỗ chúng tôi đều phải sửa chữa, sau đó làm người nào người nấy chúng tôi đều trở thành nhân viên sửa chữa hết rồi.
Ngài nói lãnh đạo của chúng ta đều là lãnh đạo cao cấp, chỉ thị gì đó của bọn họ cũng đã cao cấp lắm rồi. Mấy người phòng Nghiên cứu Chính sách chúng ta có thể có trình độ cao bằng lãnh đạo không?
Cho nên tôi nghĩ rằng bảo chúng tôi làm những việc này, thứ nhất là ngựa con kéo xe lớn. Áp lực của chúng tôi rất lớn. Chúng tôi tốn nhiều sức lực cho chuyện này quá rồi. Bản chất công việc của chúng tôi là nghiên cứu, sao còn có thể lập thành tích nữa?
Dương Liễu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Sầm Lâm. Anh ta thấy sắc mặt Sầm Lâm dần thay đổi, càng ngày càng trắng bệch và khó coi.
Trong lòng anh ta thoải mái, ngầm nghĩ rằng tên Sầm Lâm tóc không dài nổi này cũng không biết từ đâu xuất hiện, vừa đến Thành ủy không biết trời cao đất rộng, làm cái gì mà chính sách mới, động tác mới.
Đây không phải là phủ nhận công việc Trưởng Ban thư kí Tiếu trước kia sao?
Người như vậy mà không dạy cho một trận, không cứng rắn với hắn thì hắn sẽ không biết khó mà rút lui.
Dương Liễu chép miệng, đang muốn nói nữa. Sầm Lâm lại mở miệng trước, nhìn về phía cửa rồi nói:
- Bí thư, Ngài cũng dùng cơm ở đây sao?
Lúc đó Dương Liễu chỉ cảm thấy đầu mình "ong" lên một tiếng. Cả người như bị điện giật.
Anh ta quay thẳng người lại thì thấy Bí thư Trần đứng ở cửa cười tủm tỉm.
Lúc đó suýt chút nữa là anh ta hôn mê bất tỉnh. Người đàn ông lớn như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến bước đi thôi thì chân đã mềm nhũn ra rồi.
Anh ta nói quanh co rất lâu mới mở miệng nói mấy chữ:
- Bí thư...
- Trưởng Ban thư kí Sầm, trước đây chúng ta vẫn thiếu một Phó trưởng Ban thư kí quản lí công việc hằng ngày của cơ quan. Công việc này vẫn luôn do tôi đảm nhiệm. Cơ quan chúng ta có những người “cao giá”, kiêu căng đã quen.
Bây giờ anh đang ở vị trí này, anh cũng đừng nể tình ai. Nên phê bình thì nghiêm khắc phê bình, phê bình không có tác dụng thì cứ xử phạt, không tác dụng nữa thì cứ đuổi cổ đi!
Bí thư Trần Kinh có nói cơ quan Thành Ủy không thể có hạt sạn, chúng ta cũng tuyệt đối không thể tha cho con sâu làm rầu nồi canh này được, như vậy là làm mất mặt thành phố Kinh Giang chúng ta!
Sầm Lâm nói:
- Đối với việc xử phạt Chủ nhiệm Dương Liễu có phải nặng quá không, dù sao cậu ta cũng nói thật, tuy là...
Tiếu Hàm khoát tay nói:
- Trưởng Ban thư kí Sầm, anh đừng nói giúp cậu ta nữa. Những lời cậu ta nói là thật sự thoải mái hay là muốn đánh gục uy phong của lãnh đạo mới, người sáng suốt đều nhìn ra cả. Đối với hành vi thế này chúng ta không thể dung túng, tôi thấy còn phải xử lí khẽ khàng một chút.
Lão Sầm à! Anh mới đến, lại gặp những chuyện không vừa ý này, anh hãy khoan dung một chút.
Tôi tin năng lực của anh, đợi một thời gian, nhất định có thể gia nhập vào cơ quan của chúng ta. Có một điểm tôi phải nói rõ cho anh biết, chính là tôi luôn tuyệt đối ủng hộ công việc của anh. Cho nên trên phương diện công việc, anh có thể to gan một chút, bước rộng hơn một chút, Bí thư có kì vọng rất lớn ở anh!
Tiếu Hàm rời khỏi phòng Nghiên cứu Chính sách, phút chốc trong lòng không dám nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng đi thẳng đến văn phòng Trần Kinh.
Trần Kinh đang nghỉ ngơi trên sofa. Tiếu Hàm bước vào cửa, hắn liền mở mắt. Tiếu Hàm nói:
- Bí thư..
Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, liền hỏi ngay:
- Dương Liễu ở phòng Nghiên cứu Chính sách là thế nào vậy? Tôi nói Trưởng Ban thư kí như anh làm thế nào vậy? Dưới trướng có mấy người cũng không quản được là thế nào? Anh nghĩ gần đây có phải Tiếu Hàm anh quá hồ đồ rồi không? Anh xem chuyện này bị đồn đại quá rồi.
Lúc đồng chí Sầm Lâm vừa mới nhận chức, còn chưa triển khai công việc, bên dưới đã ồn ào tạo phản, đây có còn là cơ quan Thành ủy nữa không?
Tiếu Hàm bị dọa mặt trắng bệch. Trong kí ức của ông ta, Trần Kinh trước giờ chưa nổi nóng như vậy.
Trong ấn tượng của ông ta, Trần Kinh trước nay đều bình tĩnh, mỗi lần nổi giận cũng đều không đến nỗi, không rõ ràng lắm, hôm nay sao lại...
Bí thư giận dữ “sấm quang chớp giật”, Tiếu Hàm cảm thấy tim mình đang run rẩy, chưa bao giờ ông ta nghĩ rằng sự tức giận của Bí thư Trần Kinh lại kinh khủng như thế, dường như khiến ông ta khó thở.