Quan Sách

Chương 1251 : Tuyệt đối không cho phép xảy ra!

Ngày đăng: 11:23 18/04/20


Thẩm Mộng Lan không biết tại sao mình phải khóc!



Nhưng cô bỗng nhiên lại bắt đầu chảy nước mắt, cô cố gắng cắn chặt môi, thầm nhủ mình phải kìm chế, vì kiềm chế không nổi, tiếp theo sẽ bị ăn chửi!



Nhưng cô cuối cùng vẫn không kìm chế được, không chỉ không kìm chế được, ngược lại nước mắt lại như mưa, lớp trang điểm cũng trôi đi hết rồi.



Cô muốn dùng tay mình để lau mặt, tay vừa mới đưa lên, liền thấy một chiếc khăn lông đưa đến trước mặt.



Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu, Trần Kinh lẳng lặng đứng trước người cô, tay cầm chiếc khăn lông đưa cho cô.



Ánh mắt của cô trở nên phức tạp, trong sự kinh ngạc lờ mờ có chút u oán.



Thần sắc Trần Kinh bình tĩnh, trầm mặc nói:



- Lau đi!



Thẩm Mộng Lan đờ đẫn gật đầu, nhận lấy chiếc khăn, lau qua mặt, liền chuẩn bị đứng dậy.



Một tay của Trần Kinh khẽ đặt lên vai cô, cô khẽ giật mình, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Kinh đang nhìn mình cười cười, khuôn mặt lộ vẻ day dứt chân thành.



Cô sững người khoảng 5 giây, tất cả cảm xúc dồn nén trong đáy lòng giống như nước vỡ bờ mà điên cuồng phóng thích ra ngoài, cô đột nhiên đứng dậy, vùi đầu vào trong lòng Trần Kinh.



Hai tay cô ôm chặt lấy Trần Kinh òa một tiếng khóc ra thành tiếng.



Thời gian dài hoang mang sợ hãi, bao nhiêu ngày cô đơn hiu quạnh, trong nháy mắt này liền hóa thành nước mắt.



Cô có thể mơ hồ cảm giác được Trần Kinh đang nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, tay rất nhẹ, tần suất cố định, mềm mại ấm áp.



Cứ như vậy, khoảng 5 phút đồng hồ.



Tâm trạng của cô rốt cục cũng ổn định được một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười gợi tình nói:



- Cám ơn!



Trần Kinh gật đầu nói:



- Khóc đủ chưa?



Thẩm Mộng Lan hơi sửng sốt, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, lộ vẻ cô nương hoa quý có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu, thấp giọng nói:



- Xin lỗi! Em…
Phùng Nhân Tài liên tục gật đầu nói:



- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi!



Gã nhìn Trần Kinh một cái, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.



Nhìn bộ dạng Trần Kinh nói chuyện, đó là lời lẽ chính nghĩa, thực sự nghiêm túc.



Nếu bên cạnh có người thứ ba nghe được, tất nhiên sẽ hoan hô nhiệt tình.



Nhưng trong lòng Phùng Nhân Tài lại biết rõ, Trần Kinh đang giấu một con dao. Trần Kinh thực sự nghiêm túc hỏi Phùng Nhân Tài có chứng cứ xác thực hay không.



Thực ra ngụ ý chính là nếu không phải chứng cứ xác thực, thì không cần nói chuyện với hắn, vô ích!



Anh là người của Ủy ban kỷ luật có thể thụ lý án, thì phải thực sự lấy được đồ ra, không có đồ thì anh nói cái gì mà nói? Chẳng phải quấy nhiễu trật tự chính trị thường ngày của Kinh Giang sao?



Hơn nữa, Trần Kinh cũng đã âm thầm bố trí ra tay với Phùng Nhân Tài rồi, đội điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh ở Kinh Giang không chỉ mất đi tính bí mật, hơn nữa còn bị Trần Kinh che mắt, bịt tai, tổ điều tra của gã cũng đã không nắm được bất kỳ tin tức gì rồi.



Trần Kinh làm việc rất khéo léo, tuyệt đối không công khai tiếp xúc với tổ điều tra, đối với những công việc khác cũng phối hợp cao độ.



Nhưng tất cả những thứ này chỉ là vẻ bề ngoài, âm trầm bên trong, Kinh Giang nghiễm nhiên có chút châm kim không lọt, tạ nước không lọt rồi.



Hôm nay Trần Kinh và Phùng Nhân Tài nói chuyện, ý tứ ngầm truyền đạt rất rõ ràng, đó chính là ám chỉ Phùng Nhân Tài, đừng gây sự với Kinh Giang vào lúc này.



Đừng để cho Trần Kinh hắn thêm phiền phức!



Phùng Nhân Tài trong lòng cũng nén giận, cảm xúc cũng cực kỳ mâu thuẫn.



Thực chất bên trong gã rát ngang bướng cố chấp, Trần Kinh đang khiêu chiến quyền uy Ủy ban kỷ luật của gã, không chút kiêng kị chống lại gã, điều này khiến Phùng Nhân Tài làm sao có thể thoải mái được?



Nhưng gã càng khó chịu, nụ cười trên khuôn mặt lại càng tươi hơn, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh cũng dịu dàng hơn, thậm chí mơ hồ còn có chút ý miễn cưỡng.



Trần Kinh chậm rãi đứng dậy, nói:



- Bí thư Phùng, chuyện nói xong rồi, tôi cũng phải về rồi! Cục diện Kinh Giang có chút không êm đẹp, nhưng tôi cam đoan với anh, chút không hài hòa này, cuối cũng sẽ trở nên hài hòa êm đẹp hơn!



Tiền đồ và triển vọng của mấy trăm người Kinh Giang, tuyệt đối sẽ không để mấy con sâu cán bộ làm rầu nồi canh, trong thế giới quan Trần Kinh tôi, sẽ không cho phép những chuyện như này phát sinh, cũng không có thể phát sinh được!



Trần Kinh cười ha hả, quay người chầm chậm cất bước rời đi, sống lưng thẳng tắp.