Quan Sách
Chương 1272 : Mỹ nữ thăm viếng!
Ngày đăng: 11:23 18/04/20
Thu Nhược Hàn xuống xe, nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Mộng Lan quả thực bị dọa ngây người.
Sắc mặt Thẩm Mộng Lan tái nhợt, bộ váy dài trên người lộn xộn, lệ như suối trào, cả người run lên.
Cô ngẩn người, cất bước tiến lại gần níu lấy một cánh tay Thẩm Mộng Lan nói:
- Sao thế? Thẩm tổng, có phải ai ức hiếp cô không? Ai? ở đâu, cô dẫn tôi đi gặp người đó.
Thẩm Mộng Lan kinh ngạc nhìn Thu Nhược Hàn, không ngừng lắc đầu.
Thu Nhược Hàn hít sâu một hơi, hai tay đặt lên vai Thẩm Mộng Lan nói:
- Cô hãy bình tĩnh, nói cho tôi biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Mộng Lan sững sờ hồi lâu, mới ấp úng nói:
- Chị Thu, chị có thể giúp tôi được không, tôi............tôi muốn gặp Bí thư Trần Kinh!
- Cái gì?
Thu Nhược Hàn bị những lời này của Thẩm Mộng Lan làm cho hết hồn.
- Cô nói cái gì? Vừa rồi cô nói gì, cô................cô.......
Thẩm Mộng Lan lấy lại bình tĩnh, nói:
- Tôi muốn gặp Bí thư Trần Kinh, Bí thư.......Trần.......thế nào rồi?
Thu Nhược Hàn thở dài một hơi, lắc mạnh đầu.
Hôm nay cô muốn phát điên rồi, cả ngày, chỉ bởi vì một cái sỏi thận nhỏ của Trần Kinh làm cho chậm trễ rồi.
Trước khi tan ca gặp một người quen, Thu Nhược Hàn vốn tưởng rằng có thể rời đi một chút lực chú ý, không ngờ đối phương hốt hoảng chạy tới, rõ ràng giống như những người kia, cũng đến để tìm hiểu về tình hình của Trần Kinh.
Người khác đến tìm hiểu tình hình của Trần Kinh, Thu Nhược Hàn đều có thể hiểu.
Trần Kinh là Bí thư thành ủy của Kinh Giang, ở Kinh Giang có chút uy tín.
Thân thể hắn xảy ra vấn đề, người Kinh Giang bên kia chẳng phải là bắt được cơ hội trời ban vuốt mông ngựa hay sao?
Người làm quan, làm xí nghiệp, vẫn là lão bách tính, đều là không có lợi không làm.
Trần Kinh quyền cao chức trọng, tự nhiên có người mượn cơ hội, điều này không có gì là kỳ quặc.
Mà lãnh đạo trong Tỉnh quan tâm cũng là bình thường, hôm nay toàn bộ Sở Giang cũng đến Kinh Giang, Trần Kinh là Bí thư của Kinh Giang, đang nhận sự quan tâm nóng hổi.
Hiện tại toàn bộ Sở Giang đều đang nghị luận Kinh Giang gương mẫu đâu rồi, sang năm toàn tỉnh trong các thành phố, tự trị châu đều được Kinh Giang lấy kinh nghiệm, trong lúc mấu chốt thế này, Kinh Giang là hiện tượng nhân vật trọng yếu, thân thể Trần Kinh lại càng tự nhiên được các lãnh đạo quan tâm hơn rất nhiều.
- Anh thực sự luôn làm người ta lo lắng, anh có biết giống như anh hôm nay là rất nguy hiểm không, mệt nhọc quá độ, đau đớn kịch liệt, sẽ tăng thêm gánh nặng cho tim, một khi tim bị ảnh hưởng, hậu quả có thể nói là không thể lường được.
Trần Kinh dùng tay xoa xoa huyệt thái dương nói:
- Tôi biết, nhưng sống chết có số, phú quý tại thiên, sinh lão bệnh tử đều là chuyện thường tình của con người, tôi cảm thấy cũng không có gì đáng để sợ cả, thân thể này ông trời đã sớm định rồi, tiếp theo thế nào sẽ là như thế, có thể thay đổi sao?
Hắn dừng một chút nói:
- Được rồi, quay về nghỉ ngơi sớm đi, tôi đã nói rồi, tôi không sao.
Thẩm Mộng Lân lấy tay Trần Kinh áp lên mặt mình, một lúc lâu không lên tiếng.
Rất lâu sau, cô lưu luyến buông tay, đứng lên nói:
- Em đi đây, hôm nay em có chút lỗ mãng, có thể sẽ đem lại phiền phức cho anh, em......em không nên tim Thu Nhược Hàn giúp đỡ.
- Phiền phức?
Trần Kinh cười nhạt một tiếng, nói:
- Phiền phức của tôi còn ít sao? Bây giờ tôi là người đầy rận đâu sợ bị cắn nữa, có bao nhiêu phiền phức cứ để nó đến hết đi, tôi cũng không quan tâm....
Thẩm Mộng Lan ngẩn người, nhìn Trần Kinh rất lâu, nháy mắt trên mặt cười tươi như hoa.
Rất rõ ràng, tâm tình cô trong phút chốc trở nên tốt rất nhiều, cô lè lưỡi với Trần Kinh nói:
- Nhanh ra khỏi đây đi, mọi việc đang chờ anh đấy!
Nói xong, cô như một đứa nhỏ nghịch ngợm làm mặt quỷ với anh, hết sức phấn khởi ra khỏi cửa.
Cô và Trần Kinh kết giao, vốn là trong bóng tối.
Cô chưa bao giờ nghĩ, Trần Kinh sẽ vì cô mà phải chịu nguy hiểm.
Nhưng vừa rồi câu nói kia của Trần Kinh, khiến cho lo lắng trong lòng cô tiêu tan, sự gánh vác của người đàn ông chỉ trong một câu nói đã thể hiện vô cùng sâu sắc rồi.....
Cô đi ra ngoài, đi đến cửa lớn, nụ cười trên mặt dần thu lại.
Cô lấy lại bình tĩnh mới đi ra khỏi cửa.
Thu Nhược Hàn đứng bên ngoài, đang híp mắt nhìn cô.
Thẩm Mộng Lan làm bộ dạng yếu ớt nói:
- Chị Thu, đã trễ thế này đến nhà tôi đi, tôi bảo người làm chuẩn bị đồ ăn rất phong phú rồi....