Quan Sách
Chương 1300 : Nỗi xấu hổ của Lục Ký Ngôn!
Ngày đăng: 11:23 18/04/20
Trần Kinh cầm cặp công văn đi ra ngoài.
Phó trưởng ban thư ký Đường Chính Hoa tiến lại nói:
-Trưởng ban thư ký, vừa rồi Bí thư Tương Ủy ban Kỷ luật có gọi điện đến, nói chỗ tài liệu kia…
Trần Kinh ngẩn người nói:
-Tài liệu đâu ra? Còn ở chỗ tôi hay sao?
Đường Chính Hoa gật gật đầu, Trần Kinh trầm ngâm một chút nói:
-Đến đây lấy đưa Bí Thư đi, gần đây nhiều chuyện quá, may có anh nhắc nhở, bằng không…
Trần Kinh dặn dò Đường Chính Hoa xong, đi ra cửa, hắn đi đến bậc cầu thang đầu tiên, vừa định xuống lầu thì ngẩn người, cắn cắn môi, quay trở về.
-Tiểu Đường!
Đường Chính Hoa cả kinh, ngẩng đầu lên.
-Phần tài liệu kia ở đâu? Đúng rồi, anh tìm phần tài liệu về Đức Cao kia ra luôn đi!
Động tác của Đường Chính Hoa rất nhanh, hai phần hồ sơ tài liệu.
Một là tài liệu điều tra của Ủy ban Kỷ luật về vấn đề thay đổi chế độ của Công ty thủy sản Thiên Hà, Hành Châu, một là tài liệu tố cao Ân Lâm, Tô Hoa Bình và một số cán bộ lãnh đạo của Đức Cao vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
-Ghim lại cho tôi!
Trần Kinh ghim chung hai tập tài liệu vào làm một.
Sau đó nhét tập tài liệu thật dày vào túi văn kiện, khoát tay nói:
-Thay một túi bảo mật cấp B! Đưa đến văn phòng của Bí thư!
Đường Chính Hoa nghi hoặc nhìn Trần Kinh, có chút khó hiểu.
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Anh còn thần người ra đấy làm gì? Mau làm đi!
-Vâng, vâng!
Hai người trở mặt, tai bay vạ gió, Lã Quân Năm chống lại Ngũ Đại Minh trâu bò, điều này chỉ khiến việc bổ nhiệm Tô Hoa Bình bị mắc cạn mà thôi.
Lục Ký Ngôn hiểu rõ, Trần Kinh khẳng định đã hiểu được Lục Kỳ Ngôn hoặc là Tô Hoa Bình đang âm thầm khơi thông quan hệ với Hội đồng nhân dân, hắn thấy điểm này, không do dự liền lựa chọn nói gì đó với Ngũ Đại Minh.
Bằng không Tỉnh ủy sẽ không nhanh chóng miễn chức như vậy được.
Tô Hoa Bình là cán bộ Đức Cao, Ân Lâm trước nay đều theo sát Ngũ Đại Minh, lãnh đạo chính đảng Đức Cao vẫn luôn đoàn kết, Ngũ Đại Minh không có lý do gì lại có ý kiến với Tô Hoa Bình.
Phải nhìn nhận kỹ, chỉ có khả năng là Trần Kinh đã nhìn trúng Tô Hoa Bình.
Trần Kinh và Lã Quân Năm đang xích mích với nhau, Tô Hoa Bình lại chịu không được áp lực, bí mật liên hệ với Lã Quân Năm, hắn có thể tha cho Tô Hoa Bình vừa mới lâm trận đã phản hay sao?
Hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp tóm lấy Tô Hoa Bình, khiến ông ta không còn đường lui, thủ đoạn tàn nhẫn này nhất định là do Trần Kinh một tay sắp xếp cả đấy.
Toàn bộ tỉnh Sở Giang cũng chỉ có Trần Kinh mới có phong cách này.
Lục Ký Ngôn đập bàn xúc động chửi thề, từ khi ông ta tới Sở Giang tới nay, vẫn luôn khiêm tốn ẩn nhẫn, vẫn luôn từ từ đoạt lấy các nguồn lợi ích mà Từ Tự Thanh lưu lại.
Trải qua mấy tháng cố gắng, ông ta cũng dần dần đứng vững, đang chuẩn bị phản công rồi.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, Trần Kinh lại tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp cảnh tỉnh ông ta.
Trong đầu ông ta kìm không nổi, nhớ tới những lời vừa nãy của Trần Kinh:
- Bí thư nói rất hay, duy sở hữu tài, chúng ta phải tin tưởng tập thể cán bộ Sở Giang là một tập thể ngọa hổ tàng long. Một số cán bộ không phù hợp, chúng ta lại lựa chọn một lần, đến khi chọn lựa được người thích hợp nhất mới thôi! Chỉ là tốn thêm một chút tinh lực mà thôi!
Lục Ký Ngôn nghe được mấy câu đó, cảm thấy vô cùng chói tai.
Lúc ấy ông ta vẫn không ngờ được, những lời Trần Kinh nói hết thảy đều đã thành sự thực rồi, hiện tại nghĩ lại những câu nói đó của Trần Kinh, mùi vị hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
Trần Kinh rõ ràng là phát ra tín hiệu nào đó với mình trước, muốn nói với mình, Tô Hoa Bình này đã bị tóm rồi, kêu Lục Ký Ngôn đừng hao tâm tổn sức nữa.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Ký Ngôn chỉ cảm thấy xương cốt tê dại.
Tâm tình lập tức trở nên hỗn độn, bên tai lại vang lên lời khuyên Từ Tự Thanh dành cho mình.
Ở Sở Giang, quan trọng là phải xử lý tốt quan hệ với Trần Kinh, ngàn vạn lần không được lơ là.
Lúc đó Lục Ký Ngôn đối với những lời này rất coi thường, không thèm để ý, cảm thấy Từ Tự Thanh giống như chim sợ cành cong, nhưng giờ khắc này, ông ta lại nhớ lại những lời này, tâm tình trong nháy mắt liền trở nên rất phức tạp…