Quan Sách
Chương 1299 : Sai xót lớn?
Ngày đăng: 11:23 18/04/20
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ.
Trần Kinh ngồi trên ghế nghiêm túc phê duyệt văn kiện, trong đầu hắn đang cân nhắc chuyện của Đức Cao.
Ngày hôm qua Đan Gia Cường đến tỉnh thành một chuyến, kể khổ với Trần Kinh, nói Đức Cao có rất nhiều vấn đề, nhất là vấn đề về cán bộ, vô cùng nghiêm trọng, bầu không khí rất tệ.
Trong quan trường mua quan bán chức, đút lót nhận hối lộ đã trở thành phong trào, dân chúng ca thán rất nhiều.
Đan Gia Cường nhiều lần cùng Ân Lâm nói đến những vấn đề này, lần nào Ân Lâm cũng đều mập mờ, trong Hội nghị thường ủy, Ân Lâm nhấn mạnh điều quan trọng nhất là phải đoàn kết.
Những câu nói nhàm tai như là cán bộ trong thể chế phải trên dưới đoàn kết một lòng, vì cả Đức Cao mà góp một phần công sức của mình.
Đan Gia Cường phàn nàn với Trần Kinh:
-Trưởng ban thư ký, tôi thấy cứ như vậy mãi sẽ không hay chút nào. Hiện nay có một cách mới, lấy lương cao nuôi dưỡng sự thanh liêm, tôi thấy Đức Cao chúng tôi là một khu có tiềm năng, có khả năng kiếm tiến, ở vị trí chủ chốt, vừa công tác vừa kiếm tiền, tạo ra được thành tích đều không thành vấn đề.
Nếu cứ tiếp tục như thế nào, nền tảng không ổn, liệu có thể phát triển lâu dài được hay không?
Trần Kinh nhíu mày, phê bình Đan Gia Cường nói quá lời rồi, không nên nhìn vấn đề một cách phiến diện cực đoan như vậy, phải chăm chỉ làm tốt công tác của mình, phải kiên trì tạo ra thành tích mới được.
Nhưng sau đó Trần Kinh lại không thể không suy xét đến vấn đề của Đức Cao.
Đức Cao là một tỉnh hoa tiêu mới, nhưng cái hoa tiêu này lại liên tiếp xảy ra vấn đề, chuyện lần trước của Đức Cao, tuy rằng Trần Kinh đã nhanh chóng giải quyết, tiến hành cái gọi là xét xử.
Kỳ thật căn bản chỉ là chuồn chuồn lướt nước, không có điều tra kỹ càng, mục đích chính là muốn che dấu vấn đề, không để cho hoa tiêu của tỉnh bị bêu xấu trong toàn tỉnh.
Nhưng sau chuyện này, thái độ của cán bộ Đức Cao phản lại hắn rất nhiều. Điểm này Trần Kinh có thể độ lượng không so đo nhiều.
Nhưng về vấn đề của Đức Cao, Trần Kinh lại liên tục nghe được những tin tức tiêu cực.
Đan Gia Cường không phải là người đầu tiên nói lên nghi ngờ đó, khẳng định cũng không phải người cuối cùng.
Hôm qua Trần Kinh đã tổng kết rất nhiều tài liệu có liên quan, trực tiếp đưa cho Bí thư, nhưng tài liệu đưa lên tựa như trâu đất xuống biển, biệt tăm biệt tích.
Điều này khiến cho Trần Kinh có chút lo lắng.
Bởi vì điều này khác với lẽ thường, cách làm việc của Ngũ Đại Minh sao có thể tê liệt như vậy được?
Trần Kinh ý thức được trong chuyện này có thể có điều gì đó mà mình không biết.
Chuyện khác thường tất nhiên là vấn đề mình bình thường không nghĩ tới.
Tây Bắc hệ, Từ Tự Thanh ở Sở Giang lăn lộn mười mấy năm, lực lượng không thể không mạnh, Lục Ký Ngôn này lại không nắm giữ được những lợi thế này, Trần Kinh làm sao có thể tin được đây.
Trần Kinh lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra, trên mặt đều là tên có kèm theo ảnh chụp.
Những người này chính là danh sách cán bộ của toàn tỉnh, cùng với danh sách cán bộ Phó giám đốc trọng yếu có thực quyền.
Từ khi Trần Kinh nhận chức, gần như mỗi ngày hắn đều xem một lượt danh sách này.
Một đám ảnh chụp và tên, đây là kiến thức cơ bản của Trưởng ban thư ký, cán bộ lãnh đạo các đơn vị trong toàn tỉnh đều phải luôn luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ có vậy mới có thể được lòng mọi người.
Hắn lấy ra một cây viết.
Bắt đầu nhìn lại một lần danh sách tên ứng cử viên.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ khoanh ở trên một vài cái tên một vòng tròn nhỏ.
Cán bộ Tây Bắc hệ, hắn không xa lạ gì, Từ Tự Thanh lăn lộn suốt mười mấy năm, lưu lại ở Sở Giang không ít thuộc hạ, Trần Kinh không thể nói là quen biết toàn bộ nhưng cơ bản là không ít hơn 10 người.
Suy cho cùng, hắn cũng là con rể của Phương gia, gia tộc trung tâm của Tây Bắc hệ, điểm này coi như là có được điều kiện may mắn.
Một đống vòng tròn.
Tài liệu lật đến trang thứ năm, đột nhiên một tấm ảnh đập vào mắt hắn.
Người trên ảnh trắng trẻo, gương mặt gầy gầy, đôi mắt nhỏ gần như híp lại.
Tô Hoa Bình!
Trần Kinh hơi ngạc nhiên, dùng bút khoanh ba chữ “Tô Hoa Bình” lại, hắn ngạc nhiên thật lâu, hơi nhìu mày, trong đầu có chút linh cảm.
Hắn nhấc điện thoại lên gọi cho Mao Quân Kiến, điện thoại vừa kết nối, hắn nói:
-Quân Kiến à? Có chuyện này, về vấn đề Tổ lãnh đạo kinh tế Sở Nam. Tôi đang lựa chọn người phù hợp, anh giúp tôi một chút, tìm xem Phó chủ tịch Lục khi nào rảnh.
Có chút vấn đề liên quan, tôi cũng cần báo cáo với ông ấy một vấn đề!