Quan Sách

Chương 15 : Người phụ nữ đứng ở trước cửa

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Uống rượu cũng hơi nhiều, lúc Trần Kinh về thì đầu hơi nặng và đi đứng loạng choạng.



Trong ký ức của hắn, đã lâu lắm rồi không uống rượu thả phanh như ngày hôm nay, lần uống rượu thả phanh gần đây nhất là lúc tốt nghiệp đại học, tất cả mọi người cùng nhau uống rượu chia tay, lúc đó, còn trai trẻ long bông, uống mãi mà không biết say là gì.



Bấm tay tính toán, tốt nghiệp đại học chẳng qua cũng mới 3 năm trước thôi, nhưng 3 năm đó đối với Trần Kinh mà nói, nó dài hơn cả 20 mấy năm nữa, con người của hắn bây giờ và con người của hắn hồi trước, hoàn toàn như 2 con người khác nhau.



Trần Kinh không phải là thằng ngốc, trong quan trường điều cấm kị nhất chính là gây ra nhiều thù hằn, trong lòng hắn hiểu rất rõ điều này.



Quyết định xét xử vụ tịch thu 400 mét khối nguyên liệu gỗ ở xã Bình Động thực sự rất là gian khó, những thứ ở đằng sau 400 mét khối gỗ đó quá sâu xa, Trần Kinh đã từng tự nhờ Mông Hổ điều tra, nghe nói trưởng phòng của phòng nào đó ở thị trấn, một mình đã sở hữu 100 mét khối nguyên liệu gỗ.



100 mét khối nguyên liệu gỗ, cứ tính 1 mét vuông 500 đồng mà tính, vậy thì chỗ đó cũng đã 5 chục ngàn đồng rồi, tương đương với tiền lương 5 năm mấy của một nhân viên công chức bình thường.



Quyết định này của Trần Kinh, nhất định đã đắc tội một nhóm người nào đó, điều này không có gì phải nghi ngờ.



Biết rõ trong núi có cọp, nhưng vẫn cứ lên núi, dĩ nhiên Trần Kinh đã suy nghĩ kỹ càng.



Suy nghĩ thứ nhất, Trần Kinh là người quá bình thường ở Lễ Hà, không công vác lấy cái danh tài tử, ở trong cái ổ của Phòng Lâm nghiệp 2 năm rồi, mà đến một chút cơ hội biểu hiện cũng không có. Lâu lâu thì phát biểu mấy bài văn trên báo thành phố và báo tỉnh, ngoại trừ mấy người quen biết chuyện này, cộng với việc không có ai đây đem chuyện này ra để sao tác, hắn vẫn không thể nào ngóc đầu dậy được.



Lăn lộn trong quan trường, không sợ người ta thù ghét, càng không sợ người ta thích, mà chỉ sợ bị người ta quen lãng và khinh thường. Hiện giờ trong tay Trần Kinh không dễ dàng gì có được cơ hội này, hắn nhất định phải làm điều gì đó chấn động một chút, làm cho người ta thích thì khó, nên chỉ còn cách làm cho người ta hận thôi.



Người lãnh đạo tìm kiếm người tài, thực ra rất nhiều lúc cũng như chọn mớ rau, mỗi người một sở thích, Trần Kinh tiếp tục lặng lẽ thì sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nữa, cũng chính vì thế, chi bằng Trần Kinh liều một phen, dùng số nguyên liệu trong tầm tay của mình, đốt vài đống lửa thật đẹp, làm một chút chuyện thực tế.



Cách làm của Trần Kinh bây giờ mới thật sự phù hợp với tính cách vốn có của hắn, hồi trước Trần Kinh là con người có khí phách của dân trí thức, bảo vệ chân lý là bổn phận của hắn, bây giờ trong tay hắn có quyền lực, không làm một chút chuyện để vui lòng người, thì sẽ có chút gì đó không giống với bản tính của hắn.



Ngoài suy nghĩ thứ nhất ra, Trần Kinh còn phải suy nghĩ đến nhân tố liên quan Lâm Trung Tắc. Một mặt là Lâm Trung Tắc dám dùng Trần Kinh, chính là vì cá tính của Trần Kinh nổi trội, nếu Trần Kinh có thể làm đến nỗi con ruồi cũng khó mà lọt, thì gã làm sao dám tiếp tục dùng Trần Kinh chứ?



Ngoài ra, Trần Kinh còn phải suy nghĩ đến áp lực hiện giờ của Lâm Trung Tắc.


Lúc đó Từ Lệ Phương làm bảo mẫu ở nhà ông chủ nào đó ở thị trấn. Khi không còn cách nào khác, cô ấy nói tình cảnh của mình cho ông chủ biết.



Ông chủ này rất nhiệt tình, có ý muốn giúp cô nghĩ cách, cuối cùng còn giúp cô ấy dùng quan hệ để cô ấy ly hôn với người đàn ông đó. Khi đã ly hôn, dĩ nhiên Từ Lệ Phương không cần phải đối mặt với mấy chuyện bát nháo đó nữa.



Nhưng lúc vai mới trút được gánh nặng, thì chuyện khác lại ập đến, trên đời không có cái gì là cho không cả, người chủ giúp đỡ cô thì ra đã có ý với cô. Ngày hôm nọ, nhân lúc bà chủ ra ngoài thì đưa ra yêu cầu đó với cô ấy. Từ Lệ Phương làm sao chịu làm những chuyện như vậy, dĩ nhiên cũng khó mà từ chối chống cự.



Người đàn ông yêu cầu mãi cũng đều bị từ chối, cuối cùng ngại quá thành nổi giận, uy hiếp Từ Lệ Phương, nói là nếu cô ấy không chịu nghe lời, thì sẽ để cho đám chủ nợ đó tiếp tục đến kiếm cô đòi nợ.



Từ Lệ Phương bị hù sợ quá, công việc cũng không dám làm tiếp nữa, đã bỏ chạy trong đêm tối từ căn nhà của người chủ đó, do không biết phải đi đâu, nên đành đưa con mình trốn ở nhà của ba mẹ.



Nhưng mà người chủ đó bản lĩnh cao cường, dám tìm đến chỗ ở của Từ Lệ Phương.



Về sau mấy chuyện xảy ra liên quan đến quầy hàng nướng gì gì đó, tất cả mọi căn nguyên đều bắt đầu từ chuyện lúc trước…



Người phụ nữ rủ rỉ nói, nước mắt không ngừng chảy ra, cuối cùng nói:

- Tôi suy nghĩ rồi, tôi không thể ở Lễ Hà nữa, sang sớm ngày mai tôi sẽ đưa con đi. Ở ngoài kiếm một công việc phục vụ gì đó để sống qua ngày, có thể nuôi dưỡng ba mẹ là được.



Nhưng mà điều tôi không thể nào yên tâm chính là ba mẹ của tôi.



Hôm nay, quầy hàng nướng của họ lại bị người ta đập phá, ba tôi còn bị người ta đánh, mẹ tôi khóc không ngừng, bèn nhờ tôi đến kiếm anh, nhưng bị ba tôi cản lại.



Họ không muốn kiếm anh chính là sợ gây phiền toái cho anh, nhưng mà quầy hàng nướng chính là kế mưu sinh của họ, da mặt của tôi dù sao cũng dày như bức tường từ lâu rồi, tôi không để ý dù phải cầu xin người ta một lần nữa…



Đâu gối của người phụ nữ liền cong lại quỳ xuống, Trần Kinh chưa từng gặp cảnh tượng này bao giờ, đỡ lấy người phụ nữ, sức của người phụ nữ lớn quá, không thể nào cản nổi cô ấy, chỉ còn cách để cô ấy quỳ xuống dưới đất…