Quan Sách

Chương 16 : Rốt cuộc là ai?

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Trần Kinh không phải là người có lòng thông cảm vô bờ , hiệp khách thù ghét cái ác, bênh vực kẻ yếu, chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và kịch bản phim.



Người sống trong hiện tại, có thói quen nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, giống như mọi người tự quét tuyết trước cửa đều là cách làm sáng suốt.



Nhưng có một việc Trần Kinh trong lòng cũng không thể không thừa nhận, là một thiếu phụ đáng thương pha chút phong vận đang quỳ dưới đất khóc sướt mướt, chính xác là rất khó từ chối. Đối với yêu cầu của Từ Lệ Phương, Trần Kinh không từ chối, đương nhiên cũng không phải vì nguyên nhân ở đằng sau.



Đếm tỉ mỉ những chuyện đáng giá nhất trong hai năm Trần Kinh tới Lễ Hà, nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà hắn cuối cùng nghĩ tới vợ chồng ông Từ.



Không thể không nói câu trả lời này có chút buồn cười, thậm chí có chút hoang đường.



Một người đang ở độ tuổi thanh xuân trẻ trung, đang trong những năm hoàng kim nhất phấn đấu cho sự nghiệp. Trong sự nghiệp chưa làm nên điều gì, mấy năm trong công việc và trong cuộc sống không có bất kỳ chuyện gì lưu đáng để lưu luyến, nhưng lại vì một bữa cơm của một cặp vợ chồng xa lạ mà khắc sâu ấn tượng.



- Cô nói tên của người đó đi! Tôi xem người nào ở Lễ Hà lại làm cái chuyện dọa nam nạt nữ này.

Trần Kinh nói với giọng bất cần đời.



Người phụ nữ có chút lúng túng, má ửng đỏ, ấp úng mãi, mới dám nói ra cái tên đó:

- Hắn ta tên.. Trịnh... Trịnh... Sảng...



- Trịnh Sảng? Chính là Trịnh Sảng mở quán ăn ở Hà Tây?

Trần Kinh có chút kinh ngạc.



Người phụ nữ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ chắc chắn.



Trần Kinh nhíu mày, lấy tay đấm đấm đầu, cảm giác đã hiểu ra.



Ngay lúc này, đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ tỉnh dậy, đứa nhỏ tỉnh lại, vừa thấy Trần Kinh, há miệng “Oa!” một tiếng liền khóc lên, miệng kêu to:

- Người xấu, người xấu!



Người phụ nữ gắng sức vỗ vỗ sau lưng đứa nhỏ, nói:

- Chú ấy không phải là người xấu, chú ấy là tới giúp ông ngoại.



Ánh mắt người phụ nữ lưu chuyển, nhìn Trần Kinh nói:

- Trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện!
Mông Hổ nói, thái độ thành khẩn khác thường.



- Vậy mới đúng, công việc có mục tiêu thì sẽ có tính tích cực! Còn có một tin tôi nói với cậu, tôi đang suy nghĩ xin choĐội chấp pháp chúng ta một chiếc xe chấp pháp mới, một chiếc săn báo hoàn toàn mới, thế nào? Máy có động cơ đủ, bốn bánh có lực đẩy, lên núi xuống xã sẽ thuận tiện hơn!

Trần Kinh cười nói.



Mông Hổ đột nhiên đứng dậy, cười nói:

- Vậy rất cảm ơn! Tôi muốn có xe đến phát điên lên, bây giờ có xe, đội chúng ta liền kết thúc lịch sử đốt rẫy gieo hạt. Nhưng kinh phí...



- Sao, lại không có kinh phí, kinh phí không phải cậu kiếm về sao?

Trần Kinh trừng mắt nhìn Mông Hổ.



Mông Hổ hơi sửng sốt, lập tức giật mình, Trần Kinh cười ha ha, nhưng bỗng thu lại vẻ tươi cười, tiến lên nói nhỏ:

- Còn có một chuyện muốn cậu điều tra, phải nhất định điều tra tới cùng!



Vẻ mặt Mông Hổ trở nên nghiêm túc, nghiêm chỉnh nói:

- Chuyện gì?



Trần Kinh nhìn qua Mông Hổ , cúi xuống nói nhỏ vào tai, rồi mới trở lại giọng bình thường:

- Cậu nghe hiểu không?



Mông Hổ đờ đẫn gật đầu, nhưng sắc mặc đã trở nên trắng bệch, gã kinh ngạc nhìn Trần Kinh, dường như muốn nói, nhưng lại không nói ra lời được.







- Thế nào? Cậu không dám?

Giọng Trần Kinh cao lên.



- Dám, có cái gì mà không dám! Chỉ có điều...



- Đã có can đảm thì không có “Chỉ có điều” gì cả, yên tâm can đảm đi làm, có vấn đề gì thì tôi chịu. Lần này phải nghiêm túc bí mật bố trí, Đội chấp pháp hành động phải nhanh nhẹn bất chợt, phải tạo ra sức ảnh hưởng...

Sắc mặt Trần Kinh trở nên nghiêm túc, ngữ khí mạnh mẽ cứng rắn.