Quan Sách

Chương 158 : Bước ngoặt quan trọng

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Thức ăn thơm phức chuẩn bị dọn lên, Từ Lệ Thơm không ngừng nhìn lên đồng hồ trên tường, bộ dạng có vẻ lo âu.



Đứa con trai bốn tuổi của cô hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng thơm phức trên tường nước bọt cũng nhanh chảy ra, cuối cùng nó không kìm được giơ tay muốn lấy một miếng.



Sắc mặt Từ Lệ Thơm biến đổi, khẽ lên tay của con trai một cái nói:

- Con bê này, sao tham ăn thế này! Được, chúng ta về nhà, mẹ làm cho con ăn!



Từ Lệ Thơm ôm đứa con ra cửa xuống lầu, cô ấy ở lầu dưới, cũng là căn hộ ba phòng ngủ một phòng khác. Căn phòng lớn thế này, trước giờ cô chưa từng ở qua. Buổi tối đầu tiên dọn vào, cô thức trắng cả đêm, cảm thấy trống trải. Bây giờ trưởng phòng Trần bảo cô dẫn con tới, hai mẹ con sống ở căn hộ thế này, Từ Lệ Thơm cảm thấy đặc biệt không phải.



Tới lầu hai, thằng bé Từ Bân không vào, hai mắt đen láy cứ nhìn ra hành lang xem xét. Bỗng nhiên nó nói:

- Mẹ, mẹ, chú đã về rồi!



- Con bê con cứ lừa người ta, cũng không nghe tiếng xe vào sân, chú con sao...

Từ Lệ Thơm nói được một nữa, lại nghe thấy tiếng Trần Kinh đùa với thằng bé:

- Sao vậy? Bân bân nhớ chú phải không?



Trên tay Trần Kinh đang cầm túi công văn, mặc cái áo khoác màu lam, hắn giơ tay sờ lên đầu của Từ Bân. Thằng nhóc này lúc nãy reo mừng, bây giờ có chút e dè, quay đầu chui vào ngực của mẹ.



Từ Lệ Thơm mừng rỡ nói:

- Trưởng phòng Trần về rồi à? Thức ăn đã chuẩn bị cho anh xong rồi!



Trần Kinh bước lên cầu thang lên lầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn thằng bé, nói:

- Bân Bân, cháu tan học ăn cơm chưa?



Hai mắt đen nhánh của Từ Bân chuyển động, đang muốn nói, Từ Lệ Thơm nói:

- Hai mẹ con chúng tôi đã ăn rồi, anh vẫn chưa ăn!



Trần Kinh cau mày, nói:


- Cốc, cốc!



Tiếng gõ cửa chặn đứt suy nghĩ của Trần Kinh, Từ Lệ Thơm đẩy cửa vào nói:

- Trưởng phòng Trần, bên ngoài có khách, nhất định muốn gặp anh.



Trần Kinh nhướn mày, Từ Lệ Thơm nói thêm:

- Ông ta nói ông ta tên Văn Kiến Quốc...



- Văn Kiến Quốc?

Trần Kinh trong lòng thay đổi suy nghĩ, gật đầu nói:

- Cô đi xuống trước đi, tôi và chủ nhiệm Kiến Quốc nói chuyện!



Phòng khách, Trần Kinh từ thư phòng đi ra giơ ra hai tay, nói:

- Chủ nhiệm Kiến Quốc, đây là đột nhiên tập kích của ông à! Đến chỗ của tôi làm sao không chuyện chào hỏi trước chứ! Ông đến rồi, chúng ta thế nào cũng uống mấy mới ly được đó.



Kiến Quốc từ ghế sô pha đứng dậy, nói:

- Trưởng phòng Trần, có câu nói này của cậu, lão Văn tôi cảm kích khó hiểu.



Hai người nắm chặc tay, trong lòng Văn Kiến Quốc cảm thấy cực kỳ phức tạp. Văn Kiến Quốc nhìn nhìn căn hộ này, sàn nhà gỗ trải rộng thênh thang, một căn hộ và nhà riêng gỗ hồng theo phương thức giả cổ, được phối hợp trang giáng đặc biệt. Trên bàn trà bộ trà chất liệu sứ tỏ ra phẩm vị văn hóa của chủ nhân căn hộ này .



Thôn Cung Tiêu Tân bình thường, nhưng mặt sau lại có thể nhìn hết phong cảnh Lễ Hà, sân phía trước cũng là cây cối um tùm, đi vào giống như là vào công viên rừng rậm.



Kiến Quốc tự bước vào cái cửa này, y thầm giật mình, y ở Lễ Hà hơn nữa đời người, vẫn chưa tìm được cái phòng ồn ào náo động này, quả nhiên có một chỗ chốn bồng lai tiên cảnh thế này.



Mà một chốn bồng lai tiên cảnh bình thường này, lại trở thành chỗ ở của Trần Kinh. Thấy môi trường sống của Trần Kinh, kiểu cách và bố trí của căn phòng. Lúc nãy thời gian không lâu, Trần Kinh có nguồn thực lực thế này, thật là không thể tin nổi, không thể tưởng tượng được. Văn Kiến Quốc khen ngợi trong lòng khó hiểu.