Quan Sách

Chương 159 : Tham vọng hồi sinh

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Kiến Quốc là số rất ít người hiểu bối cảnh Trần Kinh ở đấu trường chính trị Lễ Hà. Trên dưới Hà Lễ khắp nơi có người đồn, Trần Kinh và phó chủ tịch tỉnh Trần có quan hệ. Văn Kiến Quốc mỗi lần nghe thấy những tin đồn này, đều không kìm nổi thầm bật cười. Nhà Trần Kinh y đã từng đến, ba của Trần Kinh y cũng có thăm hỏi qua. Rõ ràng là gia đình bình thường, làm sao có thể có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh Trần?



Lại nói, Trần Kinh nếu thật có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh Trần, hắn còn có thể mấy năm năm thất bại ở Lễ Hà. Cuối cùng dựa vào hơi Mã Bộ Bình cuối cùng mới được trọng dụng, mới có ngày hôm nay?



Kiến Quốc vẫn là không làm sao xem thường Trần Kinh, Trần Kinh một thủ lĩnh, là con chim chưa khô lông, có thể có bao nhiêu kiên trì chịu đựng?



Nhưng đả kích hiện thực làm Văn Kiến Quốc không thể không xem trọng tồn tại của Trần Kinh.



Một hôm từ Mã Bộ Bình rời khỏi Lễ Hà, Văn Kiến Quốc liền hoàn toàn sống dựa lưng. Vầng sáng của bí thư một tay chính phủ ngày xưa trong một đêm mờ nhạt đi. Đấu trường chính trị Lễ Hà trong nháy mắt được y quên mất.



Kiến Quốc tính tuổi của mình, mới bốn mươi tuổi, cái tuổi này chình là cái tuổi y phải triển khai kế hoạch lớn.



Khát vọng trong bụng y không có vũ đài hiện thực, ấm ức không thực hiện được của y có thể hiểu được.



Nhưng so với tình hình bi thảm của Văn Kiến Quốc, Trần Kinh lại không lui mà tiến. Hắn cao giọng tiến vào Phòng kinh tế thương mại. Phòng kinh tế thương mại có được sự trọng dụng của bí thư huyện ủy, lại dứt khoát giải quyết vấn đề của khu kinh tế mới, nổi danh nhất một không hai.



Kiến Quốc thấy hoàn cảnh chỗ ở của Trần Kinh hiện giờ. Trong nhà còn có một bảo mẫu dịu dàng xinh đẹp đang chăm sóc, mệt uống chút trà, xem phong cảnh Lễ Hà. Ngày tháng đó trải qua khỏi phải nói là vô cùng dễ chịu. Càng quan trọng là, Trần Kinh bây giờ trên tay có quyền, bốn phương tám hướng đều có băng đảng theo bảo vệ hắn như vậy. Văn Kiến Đức liếc nhìn mấy điếu thuốc đặt dưới bàn, y cảm thấy hôm nay tinh phẩm Bạch Sa mình mang đến khó coi vô cùng.



Trần Kinh bảo Văn Kiến Quốc ngồi xuống, trong lòng lại suy nghĩ tới ý đồ đến của Văn Kiến Quốc.



Kiến Quốc bóng gió nói:

- Trưởng phòng Trần, bây giờ bên ngày đồn khắp nơi, ngài có quan hệ không bình thường với phó chủ tịch tỉnh Trần. Tôi cũng rất rất che dấu, cả ta cũng dấu nổi.



Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày cười ha hả nói:

- Ông Văn, thật tin những lời đồn này? Tin đồn luôn là hư hư thật thật, thật thật giả giả. Trần Kinh tôi làm chính, lập ổn hoàn toàn không để ý những người khua môi múa mép đó. Chuyện của tôi làm cũng lo không nổi
Nhưng tình hình Trần Kinh, Văn Kiến Quốc không khỏi mỉm cười, y không thể không cảm thán kỳ diệu của thế giới này. Anh họ cái miệng lớn của mình lại còn nói Trần Kinh là tương xứng sư huynh đệ. Còn Văn Kiến Quốc nghe ý của Trần Kinh, chuyện xin xí nghiệp hàng đầu lần này, Lý Sinh Đạo là đối tượng quan trọng phải ủng hộ, cái này làm Văn Kiến Đức rất vui.



Lý Sinh Đạo mấy năm nay ủng hộ không ít Văn Kiến Quốc, còn Văn Kiến Quốc g giúp không ít. Hai người một kinh tế, một chính trị, tăng sức mạnh lẫn nhau, đã từng hợp tác ăn ý vô cùng.



Nhưng từ sau khi Văn Kiến Quốc thất thế, Lý Sinh Đạo không có chỗ dựa y, lại bắt đầu bị dồn nén khắp nơi. Mấy năm gần đây, tình hình sản nghiệp nông nghiệp biến hóa tốt, người muốn phân phối bánh ngọt cũng càng ngày càng nhiều, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, Lý Sinh Đạo chống đỡ vô cùng gian nan.



Mỗi lần gặp khó khăn Lý Sinh Đạo sẽ theo bản năng nghĩ đến Văn Kiến Quốc. Nhưng y đem chuyện này nói với Kiến Quốc, chỉ có thể làm tăng u sầu trong lòng Văn Kiến Quốc, không có gì tốt.



Bây giờ, Văn Kiến Quốc cảm thấy mình có thể quật khởi. Có Trần Kinh làm chỗ dựa vững chắc, y xé da hổ làm cờ lớn, có gì không thể?



Tuy hiện tại chính thức bổ nhiệm chưa đưa xuống, Văn Kiến Quốc không thể nói toạt ra, nhưng là ngầm ở trong, y lại có thể nói ra chút điều cho Lý Sinh Đạo.



Về đến nhà, vợ của Văn Kiến Quốc khẩn trương tiến lên hỏi tình hình. Văn Kiến Quốc giả vờ thở dài, bà vợ sắc mặt buồn, quay đầu vào phòng!



Lúc đợi bà ấy đi ra, lại nghe thấy ở phòng khách Văn Kiến Quốc mặt mày hớn hởn gọi điện thoại:

- Anh, chúng ta có thực lực không cần sợ. Trưởng phòng Trần vừa nãy theo em rồi, là điều quan trong chúng ta ủng hộ, sản lượng nho liên quan với thu nhập và cuộc sống của mọi người, không thể phớt lờ, yên tâm đi.



- Đó chúng là có phúc phận! yên tâm, trưởng phòng Trần quen biết nhiều, lòng dạ cậu ta cởi mở, sẽ không để ý đến miệng chạy xe lửa.

Văn Kiến Quốc trấn an nói, y chuyện vừa chuyển:

- Nhưng, sau này phải cẩn thận, không thể lấy thái độ đó nữa, người không biết không có tội, nếu biết rồi, thái độ phải thay đổi.



Một cuộc điện thoại đường dài, gọi nữa giờ Văn Kiến Quốc mới mới cúp máy điện thoại. Bà vợ tiến lên trước trừng mắt nhìn y đang muốn nói. Văn Kiến Quốc một tay ôm lấy vợ, một hồi rất lâu mới nói:

- Hy vọng hôm nay hồi sinh rồi....!