Quan Sách

Chương 162 : Đại khẩu vị

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Trần Kinh đi tỉnh thành rồi, căn phòng to lớn thoáng có chút vắng vẻ.



Trần Kinh không ở nhà, Kim Lộ càng không thể đến. Lầu hai này, hai căn phòng, chỉ còn lại hai mẹ con Từ Lệ Thơm.



Lúc Từ Lệ Thơm nhàn rỗi không khỏi có chút chán chết. Cô không không chịu ngồi yên, mỗi ngày quét căn phòng trên lầu mấy lần, quét không còn hạt bụi, đến lúc mệt lừ, cuối cùng cô có thể bỏ xuống thoải mái ngồi trên sô pha xem TV!



Trưởng phòng Trần lần này đi công tác không biết bao nhiêu ngày. Từ Lệ Thơm cảm thấy mình chính là ăn không ngồi rồi, có lúc trong lòng cô cảm thấy phát hoảng.



Ân Hồng từ lâu đã muốn tối thăm môi trường làm việc của Từ Lệ Thơm. Trước đây vì có trưởng phòng Trần, Từ Lệ Thơm không dám bảo cô ấy tới, nhân dịp cơ hội này, cô ấy mới gọi điện cho Ân Hồng. Thêm một người người nói chuyện phiếm, cũng có thể giết bớt thời gian.



Ân Hồng tự bước vào cái sân của thôn Cung Tiêu Tân, trong miệng không ngừng chậc lưỡi khen ngợi.

- Mảnh đất này, một năm không biết đi bao nhiêu lần, sao tôi không tới xem chứ. Ngoan Ngoan của tôi ơi, bên ngoài thấy xơ xác, vừa vào lại khác bên ngoài một trời một vực đó!



- Cô xem cái xe này, đây là hiệu gì, không phải là cái đó... cái gì đó chính là cái hiệu của Nhật Bản.



Ân Hồng hoa tay múa chân sung sướng, không chút e dè hình tượng của mình. Đừng xem cô ăn mặc phong cách tây, ăn mặt theo mốt, thật ra trong bụng cũng không đọc mấy sách, vừa mở miệng thì nói oang oang.



Lăn lộn bên ngoài thấy qua một chút quen mặt, nhưng nói tới lại không có từ diễn đạt. Điểm này cô thậm chí cũng không bằng Từ Lệ Thơm.



Từ Lệ Thơm chỉ một mực ở phía trước dẫn đường, hoàn toàn không để ý tới ngạc nhiên của Ân Hồng.



Tới chỗ ở, Ân Hồng vừa đi vào thì cao giọng reo, giống như kiểm tra xung quanh nhà mình, tuần tra một lần xong, cô chẹp miệng nói:

- Hoàn cảnh vẫn không tệ, điều kiện cũng vẫn được, nhưng trưởng phòng hắn ở chỗ đơn giản thế này, cũng lăn lộn quá kém đi?



Từ Lệ Thơm nói:

- Đây không phải là chỗ trưởng phòng Trần ở, đây là chỗ tôi ở!



Ân Hồng sửng sốt, ngay lập tức, há hốc miệng, rất lâu cô chỉ vào Từ Lệ Thơm nói:


Nhà hàng món tây này rất ngon, vốn mùi vị chính gốc. Tôi đi Anh quốc học mấy năm, cũng nhớ mùi vị món tây Anh quốc, cho nên chỗ này, tôi cũng thường tới ăn.



Trần Kinh ăn một miếng Tam Minh Trị, liên tục gật đầu nói:

- Mùi vị thật ngon, cũng chỉ có Vương bí thư ngài mời tôi, tôi mới có cơ hội hưởng thụ mỹ vị thế này, tự mình tôi tuyệt đối không dám tới chỗ sang trọng này!



- Cậu lắm lời đấy!

Vương Phương Phi cười nói, Y chuyển đề tài:

- Nếu thế này, cậu trở lại tỉnh thành, tôi xếp cậu ở phòng làm việc quận ủy cấp hành chính tất cả tiền lương như cũ. Ngoài ra tôi năm ngày ba bận mời cậu dùng món tây theo phong cách Anh của chỗ này, cậu thấy thế nào?



- Vậy tốt quá! tôi cầu còn không được, cứ quyết định như vậy. Trở về tôi cùng bí thư chúng tôi thương lượng, bảo ông ta thả người!

Trần Kinh cười nói. Hắn đơn thuần là nói giỡn.



Tin tức của Vương Phượng Phi vô cùng thông. Trần Kinh nhận được đối đãi tốt từ chỗ Vương Phượng Phi. Lần này Trần Kinh đến tỉnh thành chuyện đầu tiên chính là thăm ông ta, thì muốn làm chút chuyện quan trọng, muốn mượn thế lực Vương Phượng Phi thám thính một chút tin tức.



Vương Phượng Phi và Trần Kinh có chút quen biết, cũng khá tùy tiện, trong lúc hai người ăn cơm, Trần Kinh thẳng thắn nói cách nghĩ của mình ra.



Vương Phượng Phi nhíu mày nói:

- Tập đoàn Hồng Thành đến đại lục. Đây là chuyện khá mẫn cảm, thái độ của chúng ta nhất định là hoan ngênh! Nhưng một xí nghiệp lớn thế này nhất định gây sự chú ý trong tỉnh! Do liên quan trong tỉnh, vấn đề có thể trở nên phức tạp.



Trần Kinh gật đầu:

- Điểm này tôi biết, nhưng tôi cũng rõ, Hồng Thành là một cái chân to, Lễ Hà chúng tôi vùng đất nghèo như vậy đừng nói là ôm cái chân to đó. Chính là trên cái chân to này bức một cộng lông xuống, cái này đối với chúng tôi mà nói đều là thành tích.



Cho nên đó, chuyện này chúng tôi phải nghiêm túc đối đãi. Tôi chủ yếu là muốn thăm dò một chút tin tức, với phương diện chúng tôi chính thức tiếp xúc với bọn họ! Tôi biết, chúng tôi ở hẻo lánh tin tức rất bế tắc.



Vương Phượng Phi cười lớn, chỉ vào Trần Kinh nói:

- Thằng nhỏ này, thật là dám nghĩ dám làm, chỉ là khẩu vị này có chút quá lớn đấy. Quận Đông Thành tỉnh thành chúng ta lại không có mục tiêu to lớn này của cậu.