Quan Sách
Chương 376 : Dứt khoát quyết đoán!
Ngày đăng: 11:12 18/04/20
Mã Tiến nuốt nước bọt một cái, hắng giọng một tiếng, hạ giọng nói với Trần Kinh:
-Bí thư Trần, toàn bộ nội dung nhiều như vậy, tôi đã đọc xong rồi!
Trần Kinh khép hờ hai mắt, trên tay phải kẹp một điếu thuốc, hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói:
-Đọc thêm lần nữa đi!
Mã Tiến hơi ngây người một lúc, lập tức gật đầu nói:
-Vâng! Ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ ràng, trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Hiệu trưởng của trường Nhất Trung Đức Thủy Vương Hải Sinh đã nhận hối lộ hơn tám trăm ngàn, lợi dụng chức quyền trong tay, tùy ý nhận tiền trái phép của học sinh và phụ huynh! (Có bản ghi chép điều tra)
Trong quá trình xây dựng khu mới của trường Nhất Trung, y bị tình nghi tham ô khoảng 10 triệu dùng cho xây dựng và mua đất, trong đó, số tiền rơi vào túi y gần 4 triệu.
Trong quá trình đảm nhiệm chức Hiệu trưởng trường Nhất Trung Đức Thủy, trường Nhất Trung thu phí cao gấp ba lần, đem lại gánh nặng xã hội và gánh nặng cho phụ huynh học sinh không thể nào kể xiết. Đặc biệt y bị tình nghi lạm dụng chức quyền, liên kết với 1 vài đơn vị khác trưng thu đất thuộc phạm vi của trường Nhất Trung cho tư nhân thuê xây dựng.
Mã Tiến đọc từng dòng, từng dòng điều tra Ủy ban kỷ luật gửi qua.
Mỗi một dòng, anh ta đều dừng 1 lát, mỗi lần đến đoạn nào, Trần Kinh dùng tay gõ nhẹ lên bàn thì anh ta lại ngừng lại 1 chút.
Đọc xong 1 lượt nữa, Trần Kinh vẫn bất động, nói:
-Đọc lại!
Trên trán Mã Tiến cuối cùng mồ hôi đã nhỏ từng giọt, lần này từng câu từng chữ, ngay cả dấu chấm câu, anh ta cũng nhìn rất rõ ràng. Anh ta không hiểu vì sao Trần Kinh lại bắt anh ta đọc bản văn kiện này, mà đọc 1 lần vẫn chưa đủ, phải đọc hết lần này đến lần khác.
-Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trần Kinh hai trợn mắt, nói:
-Đi mở cửa!
Mã Tiến đặt bản văn kiện trong tay xuống, bước nhanh đi mở cửa, ngoài cửa là Phùng Hải Minh, Chân Củng còn có cả Chương Đạc, cả ba người cùng nhau đến đây, hiển nhiên là có chuyện cần bàn.
Trần Kinh mở to mắt, đứng lên nói:
-Đã đến rồi thì vào đây ngồi đi, ở phòng tôi luôn, khỏi phải sang phòng họp!
Ba người từ bên ngoài bước vào ngồi xuống Mã Tiến pha cho mỗi người một ly trà, chậm rãi lui ra ngoài.
Trần Kinh nói tiếp:
-Hiện nay Vương Hải Sinh chưa động đến được thì chúng ta không động đến, nhưng chúng ta có thể công bố với bên ngoài vấn đề tham nhũng nghiêm trọng trong trường Nhất Trung Đức Thủy, tiền bọn họ tham ô đều là tiền mồ hôi nước mắt của người dân, đều là tiền của học sinh, đều là tiền của dân chúng.
Chúng ta phải cho dân chúng cả quận biết được những khoản tiền này, để họ hiểu rõ được tình trạng tham nhũng của trường Nhất Trung Đức Thủy. Tôi tin, phong trào viễn cổ nhất định sẽ lớn lắm đây!
Trần Kinh nhìn về phía Chân Củng, nói:
-Lão Chân, vấn đề tuyên truyền, anh phải cố gắng kết nối cho tốt! Hiện nay tình hình như vậy rồi, chúng ta chỉ có thể dùng lực lượng có hạn để làm những việc chúng ta muốn làm!
Chân Củng vẫn mở to miệng, vẫn đang trong trạng thái chấn động chưa hồi phục được tinh thần.
Lá gan Trần Kinh quá lớn, tác động lớn như vậy, 1 khi có vấn đề, đến lúc đó thu xếp thế nào đây?
Còn nữa, Lưu Tích Nhân đồng ý để Trần Kinh tạo chấn động lớn thế này sao?
-Sao vậy, lão Chấn, anh còn thắc mắc gì à?
Trần Kinh nhìn chằm chằm Chân Củng nói.
Chân Củng hơi sửng sốt, vội lắc đầu nói:
-Không có thắc mắc gì cả, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình!
Chân Củng đã hiểu ý Trần Kinh, cách làm này, là ý kiến cá nhân Trần Kinh, hắn không trưng cầu ý kiến ai khác, cũng chẳng muốn trưng cầu ý kiến ai khác.
Những chuyện thế này, Trần Kinh trưng cầu ý kiến của người khác thì sẽ càng xảy ra nhiều vấn đề.
Đầu tiên, dễ dàng để lộ bí mật, tiếp theo, dễ dàng bị người khác cản trở và phản đối, cuối cùng, nếu việc này một khi xảy ra vấn đề, liên lụy đến rất nhiều người.
Trần Kinh tiền trảm hậu tấu, đây hoàn toàn là hành động đập nồi dìm thuyền, 1 khi hắn đã hành động là không nghĩ tới quay đầu lại.
Không tiếc bất cứ giá nào phải bắt cho được Vương Hải Sinh!
Chân Củng lẩm nhẩm câu này, câu này Trần Kinh đã nói lúc trao đổi với Chân Củng. Lúc hắn nói câu này, biểu cảm cũng vẽ trên khuôn mặt, Chân Củng cũng không thể chấp nhận được câu này.
Nhưng giờ nghĩ lại, trong lòng Chân Củng bỗng cảm thấy run cầm cập.