Quan Sách
Chương 45 : Đại hôn của em gái
Ngày đăng: 11:09 18/04/20
Nhà chồng của Trần Xán họ Sử, bố chồng Sử Văn Minh là Phó phòng Phòng phát triển và cải cách khu Lâm Giang của Sở thành, vài năm trước vẫn còn rất quyền lực.
Nhưng bây giờ đã có tuổi, nên lùi về tuyến hai, không quản lý những việc cụ thể nữa, gia cảnh cũng không bì với trước kia được.
Nhưng cho dù thế nào, địa vị Sử gia cũng lớn hơn nhiều so với nhà Chi Đống, điều kiện cũng tốt hơn nhiều. Theo suy nghĩ của Sử Văn Minh, việc hôn sự của con trai, đều do Sử gia lo liệu, sau này hai nhà đều là người một nhà, có nhiều người, Sử gia điều kiện tốt hơn một chút thì bỏ công ra nhiều một chút cũng không sao.
Nhưng Trần gia bên này lại có chút coi thường đề nghị của Sử Văn Minh, theo quan niệm của Trần gia, dù nhà có nghèo, thì việc kết hôn của con cái cũng không dùng đến tiền cho rẻ của người khác. Cho nên, quyết định cuối cùng là hai bên nhà trai gái đều tự bày rượu, Trần gia ở khu Đông Thành thì mở tiệc rượu ở khu Đông Thành, còn Sử gia ở khu Lâm Giang thì cứ bày tiệc rượu ở khu Lâm Giang.
Khoảng cách mở tiệc rượu của hai nhà vừa vặn hai ngày, nhà gái mở tiệc trước, sau đó đến nhà trai.
Sử Văn Minh tuổi đầu 50, người hơi béo, tướng mạo rất có khí thế, vừa nhìn có thể biết được là tướng người giàu sang.
Còn con trai của y là Sử Kiến cũng rất khôi ngô tuấn tú, làm việc tại Phòng thuế Nhà nước, thuộc vào loại thanh niên rất có tương lai.
Sử Kiến là con trai độc nhất trong nhà, hai vợ chồng Sử Văn Minh bình thường rất cưng chiều y, đối với việc Sử Kiến chọn Trần Xán làm vợ, bọn họ ban đầu nhất mực giữ thái độ phản đối.
Trần Xán không học đại học, không có công việc chính thức, mặt khác gia cảnh cũng không phải là nhà đặc biệt giàu có, vợ chồng Sử Văn Minh cảm thấy hai nhà không môn đăng hộ đối, nhưng về sau, theo nghe ngóng biết được Trần Xán là người biết đối nhân xử thế, phẩm chất tốt, Trần gia cũng là nhà gia giáo, những khúc mắc trong lòng hai vợ chồng cũng được tháo dỡ.
Nhất là sau khi Sử Văn Minh lùi về tuyến hai, người đi thì trà lạnh, đối với những thứ danh danh lợi lợi y cũng xem nhẹ. Nhân phẩm của cô con dâu Trần Xán này quả thật khiến người khác không chê vào đâu được, cuối cùng Sử Văn Minh cũng gật đầu đồng ý chuyện hôn sự này.
Mặc dù kết quả cuối cùng là mỹ mãn, nhưng trong lòng người nhà họ Sử, bọn họ vẫn có chút lợi thế tâm lý đối với người nhà họ Trần.
Sau khi nhà gái quyết định khách sạn tổ chức tiệc rượu, Sử Kiến nói một cách hưng phấn với cha rằng Trần Kinh đặt tiệc rượu tại khách sạn Lệ Đô, Sử Văn Minh nghe xong liên tục nhíu mày rồi nói:
- Đều là người một nhà, không nên tranh cái địa điểm đó! Tiệc rượu cũng không kém nhiều, ở Lệ Đô một bàn cũng một hai triệu, tính ra cũng hơn trăm triệu, cũng chẳng cần phô trương lãng phí như vậy chứ?
Sử Kiến nghe cha nói như vậy liền im như thóc, nhưng trong lòng y lại nói thầm. Lão già bình thường thích phô trương, lúc nào cũng nói đến thể diện, lần này nhà Xán Xán lại tìm một khách sạn danh giá như vậy, lại biến thành phô trương?
Nhưng câu nói này Sử Kiến chỉ có thể nói trong lòng, ngoài mặt thì không dám lộ ra chút nào.
Sử Văn Minh nhíu mày, trong lòng có chút kinh ngạc, tên tuổi của Chu Hoàn rất có tiếng tăm, mặc dù chỉ là Phó tổng giám đốc Tập đoàn sân bay Sở Giang, nhưng chủ yếu là người trẻ tuổi, ở mảnh đất Sở thành này độ nổi tiếng rất cao.
Thạch Phúc Minh thật có chút bản lĩnh, bày một hồi tiệc rượu, không ngờ lại có thể mời được người có thân phận như Chu Hoàn đến, y không phải chỉ là Bí thư Đảng Phòng xây dựng của một khu thôi sao? Nói trắng ra thì chỉ là chức cấp phòng thôi, làm gì có mặt lớn như vậy?
Mà đúng lúc này, đám người ở cửa xao động, rất nhiều khách đều tò mò nhìn về phía cửa dò xét, Sử Văn Minh kiễng mũi chân lên rốt cuộc cũng nhìn rõ Chu Hoàn.
Chu Hoàn âu phục phẳng phiu, đi theo sau còn có bốn người đang ông cường tráng, y thẳng trên đường tiến vào trong có rất nhiều người chào hỏi, bộ mặt Chu Hoàn mỉm cười, hướng về phía mọi người liên tiếp gật đầu.
Thạch Phúc Minh chen chúc trong đám người, bộ dạng có chút kích động. Mà đúng vào lúc ánh mắt Chu Hoàn dừng trên người Thạch Phúc Minh, y hơi sửng sốt, Thạch Phúc Minh mở miệng nói:
- Tổng giám đốc Chu...
Hai tay Chu Hoàn đưa ra, nhanh chóng hướng đi theo lối này, Thạch Phúc Minh cất bước đi trước, đang muốn bước nhanh đón đầu, phía sau y lại xuất hiện một chàng thanh niên mặc âu phục màu đen, chàng thanh niên sơ vin gọn gàng, bước chân mạnh mẽ vững chãi.
- Tổng giám đốc Chu quá khách khí rồi! Ông lại còn tự mình đến đây, tôi có lẽ là được quan tâm mà lo sợ a!
Người thanh niên ha ha cười nói.
- Phó phòng Trần, anh nói như vậy thì xem tôi là người ngoài rồi! Nhà anh có chuyện vui lớn như vậy, Chu Hoàn tôi biết mà có thể không đến sao?
Chu Hoàn ha ha cười lớn nói, y bước nhanh lên phía trước, bắt tay với người thanh niên.
- Thế nào? Mấy lão gia đó còn chưa tới sao? Xem ra lại là do tôi nóng lòng đến trước rồi!
Chu Hoàn nói.
- Cũng sắp đến rồi, vừa nãy Tổng giám đốc Lý gọi điện thoại, trong vòng 10 phút nữa nhất định tới nơi.
- Anh ta đáng lẽ phải đến sớm nhất, hôm nay ông ta là người chứng hôn, biểu hiện này của anh ta, đợi lát chúng ta phải phạt rượu mới được!
Chu Hoàn cười ha ha, nói chuyện vui vẻ với người thanh niên.