Quan Sách

Chương 46 : Sự việc cấp bách

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Thạch Phúc Minh đứng ngơ ngẩn tại chỗ, mặt đỏ bừng lên, xấu hổ tới cực điểm.



Mà Sử Văn Minh cũng có đôi chút không hiểu, nhưng ông ta nghe Chu Hoàn gọi tên tiểu tử Trần kia là Phó phòng , làm những ý nghĩ trong lòng ông ta trỗi dậy lên, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ đứa trẻ đó chính là anh trai của con dâu?



Ông ta còn nghe nói con dâu có một người anh ở trong chính quyền, nhưng nghe đâu thằng nhỏ đó bị điều xuống cơ sở rèn luyện rồi, nơi đó tương đối xa xôi, mọi người trong nhà đều lo lắng khủng khiếp, nhưng nhìn bộ dạng lúc này của thằng nhỏ, đâu phải là người không có ý chí chứ?



Tên tiểu tử này đương nhiên là Trần Kinh rồi, hắn lẽ nào lại không hiểu những lời nói sắc bén giữa Thạch Phúc Minh và Sử Văn Minh, hắn chỉ là thực sự không ngờ được rằng, Chu Hoàn cũng tới uống rượu mừng của gia đình mình.



Trần Kinh vẫy tay hướng về phía Trần Xán, Trần Xán mặc trang phục tân nương kéo ông xã Sở Kiên đến trước mặt, Trần Kinh cười nói:

- Đây là Chu tổng, tấm gương của người trẻ tuổi, hôm nay anh ta đặc biệt tới tham gia hôn lễ của hai người, anh còn không nhanh cảm ơn người ta đi?



- Cảm ơn Chu tổng!

Trần Xán mỉm cười nói, Sử Kiên cũng khách khí đáp lại.



- Đúng là trai tài gái sắc, trai tài gái sắc à!

Chu Hoàn cười ha ha nói.



Mọi người trong Trần gia cơ bản đều thích ứng được với năng lượng của Trần Kinh, thật ra họ rất hiếu kỳ nhưng hôm nay ngoài Chu Hoàn thì vẫn còn rất nhiều người đến, Trần Kinh sẽ mang đến nhiều niềm vui bất ngờ, rung động cho mọi người.



Lúc này Thạch Phúc Minh không nói tiếng nào rồi lui lại phía sau, ông ta đến bên Sử Văn Minh , cười khà khà nói:

- Lão Sử à, được lắm ! kết thành một thân gia lợi hại a! tôi đã nói với anh rồi chuyện gì cũng không được giấu tôi mà, việc gì cũng phải nói qua cho tôi mà?

Ông ta chỉ vào Trần Kinh,

- Tên tiểu tử kia rất lạ mặt, là người phụ trách ở Phòng nào, tại sao tôi lại không biết nó?



Sử Văn Minh trong lòng âm thầm cười khổ, đừng nói Thạch Phúc Minh không rõ về thân phận của Trần Kinh, bản thân ông ta cũng không biết rõ thân phận của hắn. Nghe Chu Hoàn khách khí xưng Phó phòng Trần, vậy đối phương nhất định là Phó phòng không còn nghi ngờ gì nữa, về phần là vị Phó phòng của bộ phận nào, ông ta cũng không biết.



Sau Chu Hoàn, rất nhanh nhiều gương mặt xa lạ lần lượt xuất hiện, khách mời đều là lái xe đến, kém cỏi nhất cũng là xe nhập khẩu của Nhật, tính qua loa thôi, mà cũng có hơn chục cá nhân, trong số khách quý này, Sử Văn Minh và Thạch Phúc Minh có quen biết chút ít.




- Kkhông cần biết bây giờ có chuyên gì, anh lập tức đến khách sạn Lâm Giang, xảy ra chuyện rồi! Anh nghe rõ cho tôi, một khắc cũng không được trì hoãn, lập tức tới đây, anh nghe rõ chưa?

Giọng điệu của Văn Kiến Quốc từ trước đến nay chưa từng nghiêm trọng như vậy, y không nói sự tình cụ thể, nói ba chữ hết sức đơn giản: “có chuyện rồi”.



Ba chữ này, khiến lồng ngực Trần Kinh giật lên một cái, theo bản năng nói:

- Chuyện gì vậy? Tôi có thể làm được gì?



- Tạm thời không thể nói rõ được, anh lập tức bắt xe qua đây, càng nhanh càng tốt!

Văn Kiến Quốc hạ thấp giọng nói.



Trần Kinh không dám hỏi lại, tiếng tút tút điện thoại cắt đứt. Hắn bước nhanh lên lầu đến phòng yến tiệc. Lúc này trong phòng một loạt tiếng chúc mừng, nghi lễ chứng hôn của tân nương và tân lang đang ở thời điểm cao trào, người phía dưới ồn ào, chọc cười trêu đùa chị em thân thích, mọi người đều hòa thuận vui vẻ!



Trần Kinh đứng ở ngoài cửa rất xa nhìn thoáng qua cảnh đó, hít một hơi thật sâu, xua đi ý định chào bố mẹ.



Hắn nhanh chóng xuống lầu, một mạch chạy đến cửa phía sau khách sạn vẫy tay chặn một chiếc taxi



- Sư phụ, cho tôi đến khách sạn Lâm Giang, nhanh lên một chút!



Trần Kinh ngồi trên xe, tận lực điều chỉnh hô hấp để hơi thở của mình ổn định lại.



Điện thoại của Văn Kiến Quốc tới rất gấp, hơn nữa nghe giọng điệu của y, sự việc hẳn là rất khẩn cấp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà khẩn cấp như vậy?



Thật sự là đã xảy ra chuyện khẩn cấp, vì sao lại cứ phải gọi cho mình? Mình gấp rút qua đó có thể giúp được gì chứ?



Không phải là Mã Bộ Bình đang ở khách sạn Lâm Giang chứ? Nếu ông ta gặp khó khăn , ông ta không giải quyết nổi, vậy mình làm sao giải quyết được chứ?



Những chuỗi câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu Trần Kinh, một chuỗi những suy nghĩ lo lắng lung tung không có mục tiêu của hắn căn bản không bắt được trọng điểm, đến cuối cùng, hắn dứt khoát không nghĩ nữa, ngồi trên ghế chậm rãi nhắm mắt lại bắt dầu nghỉ ngơi.