Quan Sách

Chương 53 : Giấc mơ ở nơi đâu?

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Tặng Phó giám đốc sở Đơn bồn cảnh, đây là nhiệm vụ cuối cùng của Trần Kinh.



Hắn cẩn thận cân nhắc danh mục quà tặng dài trong tay, hắn vẫn cảm thấy danh mục quà tặng này có chỗ vẫn chưa suy nghĩ chu toàn.



Tặng Phó giám đốc sở Đơn bồn cảnh, có nên có ý gì với Phòng di dân của Vương Phượng Phi? Đứng ở góc độ huyện Lễ Hà, Văn Kiến Quốc không sắp xếp, theo Văn Kiến Quốc nói là Trưởng phòng, Phó phòng ngày tết đều tặng lễ, y cho rằng không cần phải tặng quá thường xuyên.



Nhưng đứng ở góc độ Trần Kinh cho rằng, nếu hắn đến chỗ Phó giám đốc sở Đơn chịu đòn nhận tội, thì theo cấp bậc Vương Phượng Phi cũng không nên thiếu lễ nghĩa.



Trần Kinh là người làm việc quả quyết, đến văn phòng Vương Phượng Phi, hắn thấy bàn cờ vậy, trên giá sách còn có kỳ thư, hắn cân nhắc một chút, hay là đi ra cửa hàng mua tặng Vương Phượng Phi một bộ cờ, một bộ cờ vây tốt nhất giá hơn năm nghìn đồng, số tiền đó là từ trong danh mục dài dằng dặc “tiết kiệm” ra.



Trần Kinh mang bàn cờ đến Phòng di dân, lập tức gõ cửa văn phòng Vương Phượng Phi.



Vương Phượng Phi đang trên bàn làm việc dùng kính lúp nghiên cứu bản đồ, Trần Kinh mang đồ đi vào, hai người gặp mặt, vẻ mặt y nhăn lại, nói:

- Cậu còn đến chỗ tôi làm gì?



Trần Kinh đặt đồ trong tay xuống, nói:

- Trưởng phòng Vương, chuyện mấy ngày hôm trước tôi hơi quá kích, lời nói có chút cực đoan, hôm nay tôi đến nhận đòn chịu tội!



Vương Phượng Phi nhăn mặt nhíu mày:

- Chịu đòn nhận tội? Tôi không dám, cậu có tội gì? Có tội đều là tội của chúng tôi, công tác chúng tôi không làm tốt, để cho các người cơ sở gặp phiền toái!



Trần Kinh nghe ra Vương Phượng Phi nói giọng không vui, hắn cũng không tức giận, trên mặt vẫn như trước tươi cười, nói:

- Trưởng phòng Vương, ngài đại nhân đại lượng, còn chấp một tiểu nhân như tôi làm gì?

Trần Kinh chỉ bàn cờ vây trên bàn trà, nói:

- Ngựa tốt tặng anh hùng, bàn cờ này là một chút tâm ý của tôi, không phải để đút lót hối lộ, ngài nhất định phải nhận lấy!



Vương Phượng Phi liên tục lắc đầu, nói:

- Đồ này nọ không cần, đồ này nọ không cần! Cậu là bức tôi phạm sai lầm, thái độ của cậu tôi đã biết, nhưng đồ này cậu mang đi đi!



Trần Kinh thấy thái độ Vương Phượng Phi kiên quyết, hắn liền nói:

- Như vậy, Trưởng phòng Vương! Tôi thấy ngài cũng là cao thủ kỳ đạo, chúng ta có thể thử so tài, lấy thắng bại để xem bàn cờ này thuộc về ai, ngài thấy thế nào?



- Cậu sẽ chơi cờ?


Ở đây gặp Kim Lộ thật sự khiến Trần Kinh cảm thấy bất ngờ, nhưng vừa vận động, vừa có mỹ nữ bên cạnh tâm sự nói chuyện, cảm giác cũng rất tốt.



Kim Lộ nói chuyện phiếm không có kết cấu, nghĩ đến đây nói đến đó, rất tùy ý!



Nói chuyện trong quán dưỡng sinh, Kim Lộ bỗng nhiên hỏi:

- Anh là người thành phố, sau khi công tác ở Lễ Hà vài năm, hẳn là sẽ về tỉnh chứ?



Trần Kinh cười lắc đầu:

- Khả năng về tỉnh xa vời lắm, có thể tôi cả đời này cống hiến ở Lễ Hà thôi.



- Phải không?

Kim Lộ nhướn mày hỏi, một đôi mắt trong như nước chăm chú nhìn Trần Kinh.



Trần Kinh chậm rãi uống một ngụm nước trái cây, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Không nói chuyện này nữa! Vậy tôi mời cô uống một chén, cô đồng ý không?



Kim Lộ sửng sốt, hiển nhiên đối với lời mời của Trần Kinh rất không ngờ, cô trầm ngâm một lát, sảng khoái nói:

- Đương nhiên, không thành vấn đề, tôi rất vinh hạnh!



Ban đêm, Sở thành, phong cảnh rất đẹp.



Có rượu có phụ nữ, trong lòng Trần Kinh bỗng trở nên đa sầu đa cảm.



Thành phố này quen thuộc như thế, sao hôm nay Trần Kinh lại cảm thấy thật xa lạ.



Lý tưởng của hắn ở thành phố này đã càng ngày càng xa, giống như lời hắn nói, cả đời này hắn khó có thể về tỉnh, hắn bây giờ chỉ là một Phó phòng nho nhỏ, hắn phải đến được vị trí thế nào, mới có thể được điều động lên huyện? Được điều động về tỉnh?



Tình yêu của hắn ở nơi thành thị này cũng biến mất không tung tích, người yêu hồi đại học, nghe nói đã xuất ngoại, nghe nói cô có thể ở mãi bên đó. Người tiến lên cao, người ta đã vỗ cánh giấc mơ cao chạy xa bay.



Nhưng giấc mơ của bản thân ở đâu? Chỗ của mình ở đâu? Chén rượu này uống vào, khúc mắc làm sao cũng khó giải quyết!